Tô Bình Nam cầm ly rượu lên, nhìn Lý Nhiêu: "Gọi Tô tổng quá xa cách, cảm giác này đã lâu ta không có nếm được, cũng coi là trải nghiệm khó được. Yên tâm, Bình Nam không có nhỏ mọn như vậy, không so đo."
Đại bá nhà họ Lý triệt để bối rối, Lý Nhiêu kiêu ngạo như vậy, vậy mà lại xin lỗi người trẻ tuổi này, rốt cuộc người này có lai lịch gì?
Tô Bình Nam uống một hớp rượu, để ly xuống. Ánh mắt sắc bén nhìn đại bá nhà họ Lý một chút, cười lắc đầu, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Lý Lạc Nhiên chỉ nắm chặt tay Tô Bình Nam, gấp đến sắc mặt trắng bệch, nói nhỏ: "Xin lỗi."
Tô Bình Nam nhìn Lý Lạc Nhiên, lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, ta không so đo."
Dương Hồng cười rất hòa ái, đứng lên gắp một đũa đồ ăn cho Tô Bình Nam, nói ra: "Không có sao chứ, ăn nhiều một chút, đi xa tới, có những người thích lo chuyện bao đồng. Đừng so đo với bọn họ."
Tiếp theo, bữa tiệc rất là trầm mặc, chỉ có Lý Nhiêu với Lý phụ nâng ly uống mấy lần với Tô Bình Nam, đại bá và Nhị bá nhà họ Lý cho dù có ngu cũng biết Tô Bình Nam không đơn giản, xấu hổ một hồi, cũng không dám nói lời nào, chỉ yên lặng ăn cơm.
Một bữa cơm trôi qua như vậy, Lý Lạc Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Bình Nam. Tô Bình Nam sắc mặt như thường, chỉ là cảm thấy tay đang nắm tay mình không ngừng đổ mồ hôi, thân mật cười cười với Lý Lạc Nhiên, ra dấu cho nàng đừng tự trách.
Mọi người ra cửa, thời tiết không tốt, không biết mưa to từ lúc nào, từng tiếng mưa rơi róc rách, hạt mưa dày đặc rơi xuống đập lên nền đá cẩm thạch cửa ra vào phát ra tiếng vang cách cách.
Chỉ có một chiếc xe của Lý Nhiêu, nàng bắt đầu sắp xếp thứ tự đi.
"Tô tổng, ta đưa ngươi đi trước, sau đó trở về chở bọn họ."
Tô Bình Nam lắc đầu, lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại ngay trước mắt mọi người.
"Tương Nam Thâm Đàm." Tô Bình Nam nhìn tên tiệm cơm, tiếp tục nói: "Bách Vị Cư, đón ta."
Lý Nhiêu nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng chấn kinh, chẳng lẽ thế lực của người đàn ông này đã kéo dài đến nơi này?
Người nghe chính là Tô Văn Văn hiểu rõ Tô Bình Nam nhất, hắn là tổng chỉ huy chiến khu Tương Nam, mặc dù lão đại chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, vẫn có thể nghe ra được cảm xúc ẩn chứa trong đó, lập tức, phân bộ của Cẩm Tú ở Tương Nam toàn lực vận chuyển.
Thông Tấn Cẩm Tú, Đồ uống Cẩm Tú, Vật phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú, người phụ trách của ba xí nghiệp này ở Thâm Đàm gần như nhận được điện thoại cùng lúc.
Thời gian mười mấy phút qua đi, nơi xa có đèn sáng lên, là ánh sáng đèn ô tô.
Từng chiếc xe Benz vỏ kim loại đen bóng xuyên qua nước mưa, hối hả lái tới, dừng trước cửa tiệm cơm.
Đại bá nhà họ Lý nhìn mấy ông chủ lớn thành phố Thâm Đàm vẻ mặt nhiệt tình hoan nghênh người trẻ tuổi bị hắn châm chọc đó.
Tô Bình Nam lên xe, trong mưa, kéo cửa kính xe xuống, nhìn đám người nhà họ Lý đã đờ đẫn, mỉm cười nói: "Lần này xe đủ."
Lý Lạc Nhiên khóc trong mưa, giọt mưa không ngừng rơi xuống khiến cho gương mặt của nàng càng thêm thanh lệ động lòng người, chóp mũi cao ửng đỏ, nhìn chằm chằm Tô Bình Nam không nháy mắt.
Nàng biết hôm nay người đàn ông kiêu ngạo này vì nàng mà nén giận cỡ nào, Lý Lạc Nhiên kiên quyết, không sợ hãi nói: "Tô Bình Nam, nếu ngươi là đàn ông thì hôm nay hãy để ta đi với ngươi."
Sau đó trong mưa, dưới ánh mắt khác nhau của tất cả mọi người nhà họ Lý, Lý Lạc Nhiên như một con hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa, đi vào trong xe.
Nhìn chiếc xe chạy đi như gió, cả buổi sau, Dương Hồng mới nhìn Lý phụ, nói: "Cải trắng nhà chúng ta chạy vô trong miệng heo ngay trước mắt ngươi, ngươi không nói tiếng nào?"
Lý phụ không có câu nệ như trên bàn cơm, mỉm cười: "Con gái lớn, hết cách. Nhưng mà con heo này là heo tốt."
Lý Nhiêu ngồi một mình trong xe, cắn răng, đôi lông mày đẹp nhíu chặt lại.
"Hạ quốc lớn như thế, lão nương nhất định phải tìm được Tô Bình Nam thứ hai!"
Người nhà đại bá nhà họ Lý lần đầu tiên ngồi xe sang trọng, nhìn trang trí xa hoa trong xe, sờ chỗ ngồi bằng da thật, vẻ mặt câu nệ.
Ban đêm, Lý Nhiêu nhận được điện thoại của đại ca mình: "Rốt cuộc Tô Bình Nam đó làm nghề gì?"
Lý Nhiêu dùng giọng điệu quái dị nói: "Đại ca, ngươi nhất định phải biết?"
"Người không biết không có tội, cùng lắm thì ngày mai ta và nhà nhị ca ngươi tới xin lỗi hắn. Hắn và Tiểu Nhiên đã như vậy, chúng ta vẫn là người một nhà."
Đại ca nhà họ Lý đúng là có tiềm chất ngồi phòng làm việc, lặng lẽ chối sạch lỗi của mình.
Lý Nhiêu bỗng muốn trêu ghẹo, hù dọa đại ca thích nịnh hót của mình này một chút.
"Hôm nay các ngươi may mắn, hắn thích Tiểu Nhiên thật, nếu không."
"Nếu không cái gì? Còn có thể giết ta hay sao?"
Đại ca nhà họ Lý nói, giọng điệu có chút ngoài mạnh trong yếu.
"Tô Bình Nam, nói về bạch, hắn là chủ tịch Tập đoàn Cẩm Tú ở tỉnh Thiên Nam, một cái công ty vật phẩm chăm sóc sức khỏe dưới trướng tập đoàn hắn, lợi nhuận nửa năm chừng mấy tỷ."
"Ừng ực!"
Lý Nhiêu nghe có tiếng người ngã trong điện thoại vọng ra, sau đó là tiếng hít vào một hơi khí lạnh.