Động tĩnh trước cửa Cẩm Tú Các không nhỏ. Ở Ô thành, uống rượu đến đêm khuya là chuyện thường như cơm bữa, tuy đã muộn nhưng vẫn có một vòng người vây xem.
Trương Đồng ngu người luôn, đến khi tỉnh táo lại thì sự việc đã ổn định. Mắt hắn đỏ ngầu. Một nhóm năm người thì có ba người ra tay, Tiểu Trang đi lấy xe, chỉ còn lại mình như một thằng ngu đứng trơ mắt nhìn đến khi kết thúc.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng về phía Đỗ Cửu đang bị bao vây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: mình tẩn chết đối phương, hoặc là bị đối phương tẩn chết. Tô Bình Nam kéo hắn lại, nở nụ cười hờ hững, xoay người nhìn kẻ hành hung cực kỳ bưu hãn ở trước mặt.
"Còn cần thiết sao?"
Tô Bình Nam bình tĩnh chỉ vào đám người vây quanh bên cạnh hắn, hầu hết đều là người của tập đoàn Cẩm Tú. Bọn hắn vây chặt Đỗ Cửu, ánh mắt hung ác.
Đỗ Cửu nhìn xung quanh, không thể làm được gì nữa, hắn chỉ đành lắc đầu.
Tô Bình Nam lườm Dương Thiên Lý, khẽ quát: "Ở đây có nhiều người, cất hết đồ đi."
Dương Thiên Lý gật đầu, nhìn chòng chọc vào Đỗ Cửu mấy giây rồi mới không cam lòng dẫn mấy người có vũ khí rời đi.
"Muốn mạng à?" Tô Bình Nam hỏi.
Đỗ Cửu thành thật trả lời: "Cánh tay, bên phải."
Tô Bình Nam mỉm cười hỏi: "Trần Lục trong tứ hải hả?"
Đỗ Cửu im lặng, nhưng thái độ lặng thinh ấy đã nói rõ tất cả.
"Ngươi không được đi."
"Ta phải đi."
Ánh mắt Tô Bình Nam bình tĩnh, giọng điệu càng bình thản hơn: "Ta nói là ngươi không được đi."
Đỗ Cửu nhìn mọi người xung quanh, quả thật những người này mạnh hơn dự đoán của hắn. Hắn lắc đầu đầy đau khổ: "Ta nhận tội, bồi thường cánh tay cho ngươi."
Sau khi nói xong, tên này cũng đủ ác, tay phải nắm cổ tay trái vặn mạnh một phát, tức thì tiếng gãy xương rợn người vang lên.
Sắc mặt Đỗ Cửu tái nhợt, đau đến nỗi mồ hôi lạnh từ trên má chảy xuống đất, nhanh chóng tan vào tuyết, biến mất không còn tăm hơi.
"Đi được chưa?"
Tô Bình Nam rút một điếu thuốc nhét vào miệng, sờ túi áo nhưng không thấy bật lửa. Hắn vẫy tay, tiểu đệ đứng bên cạnh rất lanh lợi, lập tức đi đến châm thuốc cho Tô Bình Nam.
"Phù!"
Tô Bình Nam phun ra một ngụm khói màu xanh nhạt, trầm giọng nói: "Chắc hẳn khi đến tìm ta, ngươi đã biết ta là người như thế nào. Ta nói ngươi không được đi thì ngươi tuyệt đối không thể đi."
Hắn cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Đỗ Cửu, sau đó lên tiếng: "Loài sói Tây Bắc sống cô độc như ngươi hẳn là kiếm được không ít tiền, có lẽ bộ đồ này của ngươi không phải giả."
"Ngươi không có tiền, lại thêm ngươi vội vàng muốn rời đi, chứng tỏ trong lòng ngươi có vướng bận. Tiếc là không đi được."
Mặt Đỗ Cửu đỏ gay: "Ngươi không sợ ta chó cùng rứt giậu sao?"
Tô Bình Nam nhìn Lý Xương Hải trong đám đông hóng chuyện, ánh mắt như rắn độc. Hắn bật cười rồi thấp giọng nói: "Ta hiểu một đạo lý: một khi sự việc không thể cứu vãn, thì nhất định phải làm tuyệt tình." Hắn gật đầu với Quách Quang Diệu đang thở phì phò, sau đó xoay người rời đi: "Tống vào Lục Phiến Môn, được ra ngoài rồi tính tiếp."
Tiếng gào thét của Đỗ Cửu và tiếng quát tháo của đám Tô Văn Văn vang lên. Tô Bình Nam bình tĩnh chào hỏi Lý Xương Hải: "Lý tổng, hôm nay để ngài chê cười rồi. Hiện nay phần tử phạm pháp thật là vô pháp vô thiên."
Lý Xương Hải suýt ói hết cơm tối ra ngoài, dối lòng gật đầu, thầm mắng trong lòng: "Phần tử phạm pháp, bà nó chứ, ngươi mới là phần tử phạm pháp sừng sỏ nhất Ô thành."
Lúc Tô Văn Văn trở về báo cáo, mặt mũi hơi bầm dập. Quả thật võ lực của Đỗ Cửu rất cao, rõ ràng là hắn đã gãy tay mà vẫn quật ngã mười mấy người, bấy giờ mới chế ngự được.
"Nam ca, nên xử lý Đỗ Cửu thế nào?"
Tô Bình Nam nói: "Ngươi có biết tại sao ta phải tống hắn vào tù không?"
"Biết ạ, nhiều người vây xem. Chúng ta khác hắn."
Tô Bình Nam gật đầu hài lòng, rồi lại cụt hứng: "Giang hồ ấy à, sau này sẽ không còn giang hồ nữa. Người như hắn mà vẫn sống trong ảo tưởng giang hồ thì nhất định sẽ bị đào thải."
Tô Bình Nam cảm thấy người này có phần giống mình kiếp trước, nhất thời hơi bùi ngùi.
"Nam ca, có cần phải?"
Ánh mắt Tô Văn Văn tràn đầy sát ý, Tô Bình Nam lắc đầu.
"Oan có đầu nợ có chủ, chuyện người tứ hải không vội. Trái lại ta rất hứng thú với tên này, tra rõ giúp ta."
"Vâng."
Sau khi Đỗ Cửu vào tù, bất kể Lục Phiến Môn tra hỏi thế nào, hắn đều im lặng. Hiện tại nỗi lo duy nhất của hắn là em gái ở nhà.
Trong khi đó, bạn tù của hắn là mấy tên đầu trộm đuôi cướp. Ban đầu đối phương còn quanh co lòng vòng, kẻ cầm đầu là Long ca hắng giọng mấy tiếng mà Đỗ Cửu chẳng thèm ngước mắt nhìn, hắn không nén được giận, đang nghĩ xem có nên sai các huynh đệ cùng xông lên dạy cho tên này một trận ra trò không, thì bị một câu nói của quản giáo tạt cho lạnh thấu tim.
"Gia hỏa này bưu hãn lắm đấy, người ta giết đỏ mắt trước mặt Tiểu Hồng Bào kia mà, ngươi ngoan ngoãn chút đi!"
Một lũ đầu trộm đuôi cướp lập tức rút quân. Gia hỏa này dám ra tay với "kẻ ác nhất Ô thành", đừng chọc vào thì tốt hơn. Trong thời gian tiếp theo, Đỗ Cửu được hưởng đãi ngộ làm đại ca mấy ngày.
Nửa tháng sau, buổi tối trước giao thừa một ngày, Đỗ Cửu được phóng thích.
Hắn ra khỏi cổng trại giam, đi bộ hơn mười phút thì trông thấy mười mấy chiếc xe việt dã màu đen ngay ngắn chỉnh tề và mấy chục người mặc vest đen đang đứng im ở ngã tư.
Tô Bình Nam mặc bộ vest màu xanh đứng trước mui xe, miệng ngậm điếu thuốc lá, cười tủm tỉm nhìn Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu gồng mình, không ngừng liếc mắt nhìn xung quanh, tìm cơ hội khả thi.
"Ta thiếu một tài xế, ngươi làm không?"
Tô Bình Nam không để ý Đỗ Cửu đang căng thẳng, cất tiếng hỏi.
"Ngươi muốn thuê ta?"
"Phải."
"Ta rất đắt, ngươi không thuê nổi."
Tô Bình Nam gật đầu ra hiệu cho Dương Thiên Lý. Dương Thiên Lý hờ hững ném một cái túi sang.
Đỗ Cửu hơi mờ mịt, dùng một tay mở túi ra, bên trong có không ít đồ.
Một chiếc chìa khóa, một bộ hồ sơ học tịch trống và một bản hợp đồng nguồn thận của bệnh viện Thiên Đô.
Ánh mắt Đỗ Cửu lập tức thay đổi, hắn nhìn Tô Bình Nam đăm đăm, gằn từng câu từng chữ: "Ngươi có ý gì?"
Tô Bình Nam ném tàn thuốc đi: "Giá thuê ngươi."
"Nàng đang ở đâu?"
Tô Bình Nam nhếch môi đáp: "Đang ở trong căn nhà dùng chiếc khóa kia, chờ ngươi trở về."
Đỗ Cửu đứng tần ngần rất lâu, lặng thinh không nói gì. Dương Thiên Lý vỗ vai hắn: "Cái kiểu này của ngươi sớm muộn gì cũng có ngày chết ở bên ngoài. Đại ca nói ngươi là người giang hồ đơn thuần nhất, cho nên hắn đối đãi với ngươi bằng thành ý lớn nhất. Hà tất phải như vậy?"
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Tô Bình Nam mỉm cười vân đạm phong khinh: "Thế thì coi như chúng ta chưa gặp nhau."
Đỗ Cửu suy nghĩ hồi lâu, Tô Bình Nam vẫn kiên nhẫn nhìn đối phương. Tô Bình Nam biết hạng người này một khi đã đồng ý thì sẽ bán mạng cho hắn, cho nên hắn không vội.
"Được, cái mạng hèn này thuộc về ngươi."
Hắn vừa dứt lời, Tô Bình Nam và đám người Dương Thiên Lý lập tức cười to. Đỗ Cửu cũng chậm rãi nở nụ cười thật lòng đã lâu không thấy.