Trương Hán Bình được phó thị trưởng Thường hẹn hai lần, mọi người trò chuyện vui vẻ.
Thường Phúc Nguyên bắt đầu từ phương hướng chung trong lĩnh vực kinh tế, quả thật có nhiều kiến thức. Trương Hán Bình rất kính phục, nhưng chỉ cần đối phương nhắc tới xưởng radio điện tử thành phố Thiên Đô là hắn lập tức nhìn trái ngó phải.
Trương Hán Bình cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn trở về thuật lại nội dung cuộc nói chuyện, Tô Bình Nam nghe xong lập tức hiểu ra ý đồ của phía thành phố.
Hắn phái người đi nghe ngóng. Hay thật đấy, một nhà máy nhỏ diện tích chưa tới năm mẫu mà có tới hơn sáu trăm công nhân viên gào khóc chờ ăn.
Chưa thấy thỏ thì chưa thả ưng, Tô Bình Nam chỉ dặn dò một câu rồi phủi tay mặc kệ. Trương Hán Bình đáng thương đành phải đoán già đoán non, giả ngây giả ngô mỗi ngày, thong thả đánh thái cực với phía thành phố.
Sau khi Lý Xương Hải chứng kiến cuộc xung đột giữa Tô Bình Nam và Đỗ Cửu ở cửa Cẩm Tú Các, hắn lập tức chú ý đến Đỗ Cửu.
Sau khi chạy một chuyến đến Hải Nam, trở về hắn lập tức đả thông quan hệ, thăm dò tung tích của Đỗ Cửu.
Mao Lực Dân là cục trưởng phân cục Lục Phiến Môn khu Đông thành. Khi nhận được cuộc gọi từ Lý Xương Hải, hắn ngẩn ra giây lát rồi mới nói: "Chuyện đó đã xử lý xong, Tô Bình Nam của Cẩm Tú Các cũng đứng ra làm chứng đây là hiểu lầm, nói rằng hôm ấy mọi người đều uống rượu."
Lý Xương Hải cúp máy, cấp dưới đã gửi tin nói là người hôm ấy đã trở thành tài xế của Tô Bình Nam. Lý Xương Hải đuổi hạ nhân ra ngoài, sau đó đập vỡ chiếc cốc mình thích nhất.
Mao Lực Dân cũng nghe tin Lý Xương Hải và Tô Bình Nam đang nảy sinh mâu thuẫn vì chuyện đấu giá. Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên.
"Alo, Tiểu Quách phải không? Ta là Mao Lực Dân."
Bên Quách Quang Diệu rất ồn, chắc là hắn đi vài bước, giọng nói rõ ràng vang lên: "Giọng cục trưởng Mao thật vang dội, ta vẫn còn nhớ rõ. Ngài có chỉ thị gì?"
Mao Lực Dân thừa biết chỉ cần hôm nay mình nói ra, tức là hoàn toàn lựa chọn đám người của Cẩm Tú. Nhưng hắn nghĩ tới Quách Quang Diệu đã giúp đỡ mình mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hàng ngày và tốc độ kiếm tiền như tên lửa của Tô Bình Nam, cho nên vẫn mở lời.
"Có chuyện này chắc ngươi cũng biết, Lý Xương Hải tìm người điều tra Đỗ Cửu."
Quách Quang Diệu cúp máy, xem ra công sức ngày thường bỏ ra không uổng phí. Mấy ngày trước, tiểu cữu của Mao kết hôn, mình đã tự điều động hai mươi chiếc ô tô đến, còn miễn chi phí mở tiệc ở Cẩm Tú Các. Xem như đến nay đã có hồi báo.
Quách Quang Diệu lập tức gọi điện cho Tô Bình Nam. Tô Bình Nam thoáng trầm ngâm: "Cho ta số điện thoại của Mao, ta sẽ đích thân liên lạc. Sau này ngươi phải chú ý tới Lý Xương Hải."
Mao Lực Dân cảm thấy nên đặt cược cho Tô Bình Nam, có đôi khi trực giác của nam nhân còn nhạy hơn nữ nhân. Còn những tin đồn về Tô Bình Nam, hắn đã đọc tài liệu nội bộ, cũng chỉ khịt mũi coi thường. Tuy nhiên, một người hai mươi tuổi có thể mượn thời cơ kỳ diệu như vậy, gây dựng nên giang sơn to lớn như thế, hắn cảm thấy mình cần phải giao hảo.
Mao Lực Dân đang suy tư thì điện thoại đổ chuông. Hắn nhấc máy, một giọng nói trẻ trung xa lạ vang lên: "Xin hỏi có phải cục trưởng Mao không?"
"Đúng, là ta. Ngươi là?"
"Ta là Tô Bình Nam. Trước tiên ta cảm ơn chuyện hôm nay. Hôm nào ta trở về, mong cục trưởng Mao nể mặt."
"Được, được, không thành vấn đề."
Mao cúp điện thoại, biết rằng lần này đáng giá. Ai cũng bảo Tiểu Hồng Bào rất kiêu căng, vậy mà lần này hắn lại đích thân gọi điện, chứng tỏ hắn nhận ân tình của mình.
Lúc sắp tan làm, Quách Quang Diệu tìm tới.
Vừa vào cửa hắn đã cung kính đặt một tấm thẻ vàng dùng cho tầng thượng của Cẩm Tú Các lên bàn Mao Lực Dân.
"Ngươi làm gì thế?"
Mao Lực Dân châm một điếu thuốc, cất tiếng hỏi.
Quách Quang Diệu cẩn thận trả lời: "Tô tổng nói là bạn bè thì đừng khách khí, cái này là để về sau cục trưởng Mao thuận tiện hơn."
Mao Lực Dân không khách khí, nhưng đối phương cười ha ha tặng đồ trên đường, rất nhiều người nhìn thấy.
Năm mới đến rồi, mượn lời thoại trong những bộ phim cực kỳ nổi tiếng ở kiếp trước để miêu tả, đó là: năm 92 qua đi, ta rất tưởng niệm nó.
Tô Bình Nam rất tưởng niệm năm 92, cuộc sống của hắn vô cùng vui vẻ. Hắn rất vui vì sự nghiệp phát triển nhanh chóng và nền móng ngày càng vững chắc.
Đỗ Đan Đan cũng rất vui. Hôm nay là hết năm cũ, cuối cùng thì nàng cũng có cơ hội gọi điện cho Tô Bình Nam chúc mừng năm mới sớm, không cần kiếm cớ nữa.
Tô Bình Nam nhận được cuộc gọi trên đường về nhà, đồng hành còn có Tô Văn Văn và huynh muội Đỗ Cửu.
"Tô Bình Nam, năm mới vui vẻ!"
Giọng nói của Đỗ Đan Đan vang lên, Tô Bình Nam mỉm cười nói: "Ngươi cũng vậy. Lần này không gọi là Hoại ca ca nữa hả?"
Đỗ Đan Đan ở đầu dây bên kia lập tức đỏ mặt, nói thêm vài câu rồi cúp máy luôn. Nàng ngẩn người nhìn gương mặt thuần khiết của mình trong gương.
Nàng không dám đối mặt với suy nghĩ chân thực trong lòng mình. Lý Lạc Nhiên quá xinh đẹp, nàng hơi tự ti.
Tô Bình Nam hoàn toàn không biết thiếu nữ ở bên kia điện thoại đang tương tư, nhưng không hiểu sao tâm trạng cũng vui hơn nhiều.
"A Cửu, sau này chúng ta là người một nhà." Hắn nhìn Đỗ Cửu đang chăm chú lái xe và Đỗ Nhược co rúm lại vì sợ người lạ, nghiêm túc cất lời.
Đỗ Cửu đáp "ừ". Người này rất thật thà, không có lòng dạ gian xảo, câu nói này đã bày tỏ thái độ của hắn.
Đỗ Nhược Lan rụt rè nhìn Tô Bình Nam, cũng gật đầu. Tiểu cô nương rất gầy yếu, mang vẻ đẹp thướt tha của nữ tử Giang Nam.