Năm nay Tô Bình Nam bảo Tô Văn Văn bao hết pháo hoa ngày Tết của Tô Gia thôn, chất đầy trong mấy căn nhà hoang cũ nát.
Tô Văn Văn không yên tâm, buông lời hăm dọa: tiểu tử nhà ai dám đi nghịch lửa thì cọp bự nhà họ Tô không ngại đến nhà nói chuyện đâu. Thế là mọi nhà trông chừng con mình rất chặt, chỉ sợ cọp bự Tô nổi điên, vậy thì có kêu trời cũng chẳng được.
Hiện giờ Tô Bình Nam mơ hồ trở thành nhân vật số một khắp mười dặm tám thôn gần Tô Gia thôn trong thị trấn Hắc Thổ. Nếu nói trước kia Tô Bình Nam dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn, thì bây giờ hắn đã trở thành cơm cha áo mẹ của bảy mươi phần trăm thanh niên trẻ vùng này.
Vừa có tiền vừa tàn nhẫn, ai ai cũng biết Tô Bình Nam là hạng người gì, không có mấy ai dám gây hấn hoặc là nói mấy lời châm chọc vớ va vớ vẩn.
Cẩm Tú Các đối xử với những người này cực tốt, công ty chính quy, tiền lương cũng cao, điều kiện ở trọ không tồi.
Về phần bị dân xã hội bắt nạt? Ở Ô thành, danh tiếng của Tiểu Hồng Bào là sự tồn tại đáng gờm trong đám người hoạt động giữa lằn ranh pháp luật, làm gì có ai có mắt không tròng.
Các ông bố bà mẹ có con gái đi làm nhân viên phục vụ vốn đang lo lắng, nhưng thấy con gái về nhà, còn mua một đống đồ, cũng không bị làm sao, lại còn trở nên có văn hóa, tất nhiên là bọn hắn càng thêm kính nể Tô Bình Nam.
Còn cánh thanh niên trai tráng thì hầu hết những người dã tính đều đi theo Tô Bình Nam kiếm sống, bây giờ cũng mặc vest được công ty phát cho, trông rất ra dáng. Có người thông minh linh hoạt còn được đề bạt trở thành tổ trưởng bên vận chuyển ở thị trấn Nhị Đài gì đó, tiền lương còn cao hơn người đi làm ở thị trấn Hắc Thổ. Ai trở về cũng nhắc đến Tô Bình Nam, hệt như giới trẻ cuồng nhiệt đu idol ở kiếp trước.
Còn lại mấy người không muốn đi, mấy năm trước nhìn thấy Tô Bình Nam liền run như cầy sấy, nào có ý kiến gì.
Một số lão nhân trong thôn còn biết Tô Bình Nam bao thầu cả ngọn núi Thanh Thạch ở lân cận, năm sau sẽ khởi công. Tiền lương còn phải nói chắc? Hiện tại đừng nói đến những địa phương nhỏ này, cho dù là huyện Trường Dương, ai nhắc đến Tô Bình Nam mà chả giơ ngón tay cái khen hào phóng, làm gì có chuyện bạc đãi đồng hương.
Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, Tô Bình Nam đã hoàn thành ước mơ của Tô lão gia tử khi làm thổ phỉ năm xưa, đó là được người người kính trọng.
Tô Bình Nam vẫn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này, nhưng người cảm nhận rõ ràng nhất là Tô phụ và Tô Chấn Đông.
Tô phụ cầm số tiền cấp dưỡng cao ngất ngưởng mà thằng hai đưa cho, đi ăn tiệc mỗi ngày.
Bây giờ nhà ai tổ chức việc vui, nếu có thể mời Tô lão gia tử đến dự thì đúng là nở mày nở mặt. Tô lão hán cả đời chất phác, được người ta nịnh nọt lấy lòng. Hồi trẻ ông ta bị ông nội của Tô Bình Nam áp chế, khi về già cũng chẳng quản được lão nhị lão tứ nhà mình. Ban đầu ông ta không quen, nhưng chưa được mấy ngày đã thoải mái buông thả, ngày nào cũng say khướt, lại còn cáu kỉnh với vợ mình.
Tô mẫu không yếu thế chút nào, gọi điện cho Tô Bình Nam. Tô Bình Nam ngơ ngác hồi lâu, nghĩ mãi cũng không biết lão đầu tử nhà mình lấy đâu ra can đảm.
Hắn lập tức sai Tô Văn Văn chạy về nói với lão đầu tử là sau này tiền cấp dưỡng do Tô mẫu quản lý, bấy giờ lão hán đang phiêu mới dừng lại. Lão hán dừng lại càng đáng sợ hơn. Ông ta về nhà bàn bạc với vợ, nhân lúc thằng hai nhà mình đang được yêu thích, dứt khoát giới thiệu cho nó một cô vợ xinh đẹp.
Cứ thế, trong tình huống Tô Bình Nam chẳng biết bì, Tô phụ và Tô mẫu đã đáp ứng hơn chục cô gái xinh đẹp, dịu dàng, hiền thục trong mắt bọn hắn, chỉ chờ con trai về sẽ đi xem mắt từng người. Tô Văn Văn cũng bận rộn, vừa trở về đã nói cho Tô Chấn Đông phải xử lý chuyện xưởng đá như thế nào, cho nên không biết những chuyện này.
Tuy Tô Chấn Đông nhát gan nhu nhược, nhưng có một ưu điểm là chăm chỉ. Những tri thức mà Tô Văn Văn học được, hắn đều thỉnh giáo không sót tí gì. Qua mấy tháng, hắn cũng trở thành nửa chuyên gia, chỉ chờ vào xuân sẽ phát huy.
Tô Bình Nam đi một mạch về nhà, tâm trạng không tệ. Lúc này hắn chẳng thể ngờ ba mẹ đã định ra mười mấy cô gái cho mình xem mắt, nếu không hắn nhất định sẽ quay đầu bỏ đi.
Tô Chấn Đông đã chờ ở cổng Tô Gia thôn. Tô Bình Nam mua cho hắn mấy bộ quần áo vừa người, bình thường hắn ít khi mặc, rốt cuộc hôm nay cũng mặc lên người. Đại ca cũng tủi thân lắm chứ, hắn sợ mình mặc bộ quần áo cũ rách kia sẽ bị lão nhị nhà mình nổi giận đánh cho một trận.
Tô Định Bắc nhìn Tô An Tây tung tăng nhảy nhót, khinh bỉ ra mặt: "Ngươi và lão đại đều vô dụng như nhau, Tô Bình Nam về mà ngươi vui đến thế kia à?"
Tô An Tây nhìn đứa em gái giống nhị ca mình nhất, thầm bĩu môi. Chẳng biết ai dậy sớm trang điểm từ mấy giờ, sợ nhị ca ghét bỏ.
Tô Bình Nam nhìn Tô Gia thôn trước mắt, thản nhiên nói với Đỗ Cửu: "Sau này nơi đây chính là nhà ngươi, vậy thì tứ hải còn gì vướng bận?"
Đỗ Cửu và Tô Văn Văn lập tức trở nên nghiêm túc. Tô Bình Nam nói câu này, chứng tỏ hắn đã quyết định thôi phản kích. Với tính cách của hắn, đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Đỗ Cửu suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: "Ta và những người đó chỉ quen biết sơ sơ thôi. Nếu không phải vì Nhược Lan thì ta chẳng thèm để ý."
Tô Bình Nam hờ hững "ồ" một tiếng, thân thiết vỗ đầu Đỗ Nhược Lan.
"Vậy thì có một số việc chúng ta có thể làm rồi. Ngươi dẫn đội."