Rất nhiều năm sau, trong sân vẫn có người nhắc đến buổi bắn pháo hoa năm 92.
Đợi gần nửa giờ, rốt cục Lý Lạc Nhiên cũng lưu luyến không rời không nhìn nữa, quay đầu lại thì nhìn thấy cô nàng đứng ở sau lưng nàng.
"Xuống dưới cảm ơn người ta đi."
"A?" Lý Lạc Nhiên há to miệng, nàng là một cô gái hướng nội, nhất thời có chút bối rối.
"Người ta nuôi không ít người, cuối năm còn bỏ công việc tới đây chỉ để đổi một nụ cười của người đẹp, hơn nữa còn là thủ hạ trung thành nhất của hắn, về tình về lý người đều nên xuống dưới nói tiếng cảm ơn."
Không giống như Lý Lạc Nhiên, Lý Nhiêu rất hiểu chuyện làm ăn, sợ cô cháu gái này của mình hồ đồ, chỉ đành nhắc nhở nàng.
"Ừm, hẳn là vậy." Lý Lạc Nhiên cũng không hồ đồ, lập tức hiểu được đạo lý trong đó, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn lập tức hành động.
Nhìn Lý Lạc Nhiên tuy gương mặt đỏ lên nhưng lại cố giả bộ bình tĩnh, Lý Nhiêu trêu ghẹo, nói thêm một câu: "Cố lên, ngươi phải học cách làm đại tẩu."
Trương Đồng luống cuống tay chân chỉ huy mọi người dọn dẹp rác dưới đất, định rút lui. Khách sạn bọn họ đã chuẩn bị xong, Tô Bình Nam làm việc hào phóng, biết những người này ở nơi khác vất vả, rượu ngon thức ăn ngon đã được hắn sắp xếp xong, chỉ chờ bọn họ trở về là ăn tết.
Ngẩng đầu lên một cái, thấy Lý Lạc Nhiên nghiêm túc đứng trước mặt mọi người, Trương Đồng nhìn đám thủ hạ đang không biết làm sao, đành đi lên đón.
Lý Lạc Nhiên mặc một cái áo len màu trắng muốt, quần nữ màu lam bó sát người, trang phục màu sáng khiến cho nàng trông giống như là tiên nữ, Trương Đồng càng không dám nhìn nhiều.
Lý Lạc Nhiên bồn chồn, trên môi mỉm cười, khom người chào mấy người Trương Đồng: "Đã làm phiền các ngươi rồi. Cảm ơn, chúc các ngươi năm mới vui vẻ."
Mọi người vội nói không dám, đều thầm nghĩ lão đại của mình quả là lợi hại, không nói những chuyện khác, chỉ riêng tướng mạo và lễ phép này thì đúng là tuyệt.
Lý Lạc Nhiên hàn huyên vài câu, đưa mắt nhìn bọn người Trương Đồng rời đi, chờ đi xa mới phát hiện mình đứng trong đêm lạnh gió rét nhưng cái trán lại đầy mồ hôi.
"Ta sẽ cố gắng."
Lý Lạc Nhiên lặng lẽ cỗ vũ mình, quay người lại thì thấy muội muội mình vẻ mặt sùng bái nhìn mình.
"Ngươi thật lợi hại, những người đó nhìn rất hung dữ, lại khách khách khí khí với ngươi như vậy."
Cô gái nhỏ kéo tỷ tỷ rCIbYḤ nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, ta đổi nguyện vọng năm mới."
"Đổi thành cái gì?"
Lý Lạc Ngôn nhanh chóng quan sát bốn phía, phát hiện không ai chú ý, sau đó ghé sát vào tai Lý Lạc Nhiên: "Ta cũng muốn làm đại tẩu."
Lý Lạc Nhiên giận dữ, hai tỷ muội rượt nhau chạy xa.
Thôn Tô gia, Tô Bình Nam cúp điện thoại của Trương Đồng, sau đó hơi mỉm cười, cô gái nhỏ này lại có can đảm xuống lầu nói lời cảm ơn, không chừng trong lòng đã sợ chết khiếp.
"Nổ pháo đi, ca."
Tô An Tây đổi quần áo mới Tô Bình Nam mua cho, một bộ quần áo màu hồng phối hợp với nhau, phát hủy vẻ linh động của thiếu nữ vô cùng tinh tế.
"Được."
Tô Bình Nam tâm tình thả lỏng, tự mình ra trận, bắt đầu bắn pháo hoa, những người khác trong thôn Tô gia đang đợi hắn bắn pháo đầu tiên, thấy pháo hoa Tô gia bay lên, toàn bộ thôn cũng bắt đầu sôi trào lên.
Náo nhiệt qua đi, Tô gia mới bắt đầu ăn cơm tất niên. Tô phụ ngồi ở chủ vị, một năm nay Tô Bình Nam thay đổi quá lớn, quyền nói chuyện trong nhà quá nặng, trong lúc nhất thời hắn không nói lời nào thì hiện trường có chút lạnh.
Tô Bình Nam thở dài, duỗi tay cầm bình rượu lên, nhìn một chút, là Mao Đài năm 86 hắn đem về. Hắn cố ý nhíu nhíu mày, nói với Tô Chấn Đông, đi, lấy rượu hồi trước của cha ra, là loại hay uống khi ăn tết, cái này uống không quen.
Rượu là Tô phụ mua trước đó, một đồng hai một cân, rất cay.
Tô Bình Nam không có rót vào ly của mình mà đổi ly lớn, rót đầy một ly lớn đó.
"An Tây, Định Bắc, Như Vân. Ba người các ngươi cũng tới."
Quy củ trong nhà Tô Bình Nam trước kia là con gái không được lên bàn ngồi, bởi vì tương lai bọn họ sẽ là người ngoài.
Tô Bình Nam nói chuyện, đương nhiên không ai phản đối.
Tô Định Bắc phóng khoáng nhất, sau khi ngồi xuống, cũng không nhìn lão đại và ông già mình, trực tiếp hỏi Tô Bình Nam: "Chúng ta có thể uống rượu hay không?"
"Rót đầy."
Tô Bình Nam không để ý ánh mắt của Tô Chấn Đông chút nào, nói với Tô Định Bắc.
Tất cả mọi người rót đầy rượu, Tô Bình Nam bưng ly lên, nói với Tô phụ: "Phụ thân, ly thứ nhất ta mời ngài trước."
Tô lão hán nhìn đứa con trai có tiền đồ nhất, biết hắn có chuyện muốn nói, cũng giơ ly rượu lên
Tô Bình Nam nói: "Không cần biết ở bên ngoài ta như thế nào, ta vẫn là con của ngươi, máu của ngươi chảy trong thân thể ta." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Sau đó bưng ly thứ hai lên: "Người có mặt ở đây đều là huynh đệ tỷ muội của Tô Bình Nam ta, đây là nhà của chúng ta."
Liên tiếp hai ly rượu đế vào trong bụng, cho dù thân thể Tô Bình Nam mạnh mẽ cũng có chút chịu không được, sắc mặt ửng hồng.
Người người đều hiểu ý Tô Bình Nam, Tô Định Bắc là người đầu tiên đứng lên, cầm bình rượu trên bàn, cũng rót đầy ly.
"Nhị ca, ta kính ngươi."
Dứt lời, uống một hơi cạn sạch một ly rượu đế.
Tất cả mọi người nhìn cô gái nhỏ có thần thái ngữ khí đều rất giống Tô Bình Nam, không có ngăn cản. Đỗ Cửu với Tô Văn Văn đương nhiên không chút do dự đổi ly lớn, uống.
Tô Chấn Đông sắc mặt phát khổ, dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Tô Định Bắc, hắn cũng đổi ly lớn: "Nhớ dìu ta, ta, ta uống."
Màn đêm buông xuống, tiệc rượu vui say. Tô Bình Nam say mèm. Tô Chấn Đông ngồi xổm ở đầu thôn hát suốt một đêm, bên cạnh còn có Tô Định Bắc ngồi đó vỗ tay cho hắn.