Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc còn hơi choáng, cười ngửa tới ngửa lui, cực kỳ vui vẻ.
Tô Định Bắc nhìn nhị ca vô lương tâm trước mặt, hận nghiến răng, sau đó tâm tình của nàng lập tức bị một cái bao lì xì dày của Tô Bình Nam hóa giải.
Bao lì xì của Tô Bình Nam rất dày, gần như sắp căng vỡ giấy đỏ mỏng.
Tô Định Bắc có chút do dự, Tô Bình Nam nói một câu khiến cho nàng nhận lấy.
"Con gái phải ăn diện, không có tiền sao ngươi ăn diện được." Câu tiếp theo đánh thẳng vào chỗ yếu: "Tô An Tây đã lấy."
Bao lì xì của Tô Định Bắc với Tô An Tây chỉ có một chỗ khác biệt, bao lì xì của Tô Định Bắc có thêm một tờ giấy.
Tô Định Bắc mở ra, hai hàng chữ.
"Công lý đến từ quyền lợi,
Công bằng đến từ lực lượng."
Tô Định Bắc hỏi: "Có nghĩa là gì?"
Tô Bình Nam cười nói: "Ta sợ ngươi bị những thứ bên ngoài mê hoặc, cái này mới là quà ta tặng cho ngươi."
Tô Định Bắc nghĩ nghĩ, rất trịnh trọng cất.
Lớp 10, Tô Văn Văn đã rời nhà đi, có quá nhiều chỗ cần tới hắn, Cẩm Tú căn cơ còn thấp, đạo lí đối nhân xử thế không thể thiếu. Không chỉ là hắn, gần như ngoại trừ Tô Bình Nam ra thì thủ hạ bên dưới hắn đã bắt đầu chuyển động.
Trong lúc Tô Bình Nam khó được khi thanh nhàn, đang tính nghỉ ngơi thêm mấy ngày thì Tô phụ nhăn nhăn nhó nhó đến tìm hắn.
Kết quả là ban đêm hôm ấy, Tô Bình Nam không sợ trời không sợ đất bỏ chạy.
Đỗ Cửu lái xe, khóe mắt không ngừng nhìn về phía Tô Bình Nam đang xanh cả mặt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Tô Bình Nam như thế này, không nhịn được nói: "Nam ca, ra mắt thôi, đi nói một tiếng không hợp là được rồi, cũng coi như là có thể ăn nói với nhị lão."
Tô Bình Nam trừng Đỗ Cửu một cái, không có nói cho Đỗ Cửu là cha mẹ của mình điên rồi, không phải ra mắt một trận mà là ròng rã mười ba trận.
...
Khi Mao Lực Dân lấy được thẻ vàng, không ngờ được là thẻ này nổi tiếng như thế.
Bạn cũ của hắn biết được hắn lại có thẻ vàng tầng cao nhất của Cẩm Tú Các, lập tức hấp tấp tặng cho hắn một cân Kim Tuấn Mi tốt nhất (). Sau đó thuận lý thành chương chơi chiêu Lưu Bị mượn Kinh Châu (), một đi không trở lại.
(*) Kim Tuấn Mi: Kim Tuấn Mi là một trong những loại hồng trà quý của TQ, nó được chế biến thủ công hoàn toàn từ những lá trà non ở những cây trà cổ thụ trên đỉnh núi Vũ Di Sơn, nước trà pha ra có màu vàng óng, uống vào có vị hơi ngọt ngọt như cam thảo.
(*) "Lưu Bị mượn Kinh châu, mượn rồi không trả". Đây là điển tích rất nổi tiếng bắt nguồn từ bộ Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, nói về vấn đề tranh giành vùng Kinh châu thời Tam quốc.
Bây giờ Ô Thành ít chỗ giải trí, chỗ ăn cơm cao cấp càng ít hơn. Cải cách vừa mới bắt đầu thì đã có không ít người có tiền.
Có những người không sợ dùng tiền, chỉ sợ dùng tiền mà không mua được đủ mặt mũi. Ở Ô Thành, còn có chỗ nào cao cấp, hào hoa hơn là mời thân bằng hảo hữu ăn cơm ở Cẩm Tú Các?
Không có, cho nên năm sau, Cẩm Tú Các cực kỳ nổi tiếng.
Muốn nở mày nở mặt?
Đi phòng chữ Thiên của Cẩm Tú, phục vụ siêu nhất lưu và sơn trân hải vị sẽ thỏa mãn ngươi. Chỗ càng cao cấp thì càng hấp dẫn nhiều khách hàng có tiền.
Mấy thổ hào làm ăn lớn trực tiếp đem theo một bao tải tiền ném vào sảnh Cẩm Tú Các, nói là muốn làm mấy tấm thẻ chơi.
Nhân viên sảnh không kiêu ngạo không tự ti, nói: "Xin lỗi lão bản, bởi vì bị giới hạn bởi năng lực đón tiếp, bây giờ chúng ta đã ngừng làm thẻ vàng lầu sáu, ngài xem có cần làm thẻ bạc trước không?"
Thời đại này, người vừa phát tài đều có chút nóng tính, người dẫn đầu trừng ánh mắt lên, vừa muốn mắng thì một người khác kéo hắn lại, cúi người xuống lặng lẽ nói vài câu.
Quản lý sân khấu nghe loáng thoáng được mấy chữ Tiểu Hồng Bào thì hiểu.
Người dẫn đầu mặt lúc trắng lúc xanh, cố nặng ra được một câu xin lỗi, sau đó quay đầu đi.
Quản lý là người mới, được Quách Quang Diệu dùng lương cao đào từ một nhà khách sạn ở duyên hải tới, còn chưa hiểu rõ lắm về ông chủ lớn trên đầu mình, trải qua chuyện này, nàng lập tức hiểu được năng lượng của ông chủ mình, cho dù gặp người nào thì cũng nở nụ cười, rất tự tin.
Cho nên sau khi Mao Lực Dân cho mượn thẻ một lần, quanh đi quẩn lại thì rốt cuộc không lấy về được nữa. Kết quả khi hắn cần thì choáng váng.
Hết cách rồi, người cầm thẻ đã từ người quen của hắn đổi thành trong tay thân thích của một lãnh đạo trong tỉnh, đành phải gọi điện thoại cho Quách Quang Diệu.
Hắn không gọi cho Tô Bình Nam, nguyên nhân là Tô Bình Nam rất ít ra mặt tiếp xúc với người khác, mang tới cho người ta cảm giác rất thần bí, đều nói là không dễ nói chuyện. Ngược lại là thủ hạ hắn, người nào người nấy vô cùng lõi đời, quan hệ cũng không tệ.
Quách Quang Diệu nghe xong cũng cảm thấy khó khăn, nói phải xin chỉ thị của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam quy củ cực nghiêm, thủ hạ đâu ai dám tự tác chủ trương, mặc dù Quách Quang Diệu phụ trách cái này nhưng cũng chỉ làm việc trong quy định, xưa nay không dám vượt qua một bước nào.
"Sau này mỗi tháng cho ngươi ba lần đặc phê ký tên."
Tô Bình Nam cúp điện thoại, sờ cằm, Cẩm Tú Các lợi nhuận kinh người, hắn đang nghĩ xem có nên mở thêm một nhà ở Ô Thành hay không.
Vốn hắn định năm sau sẽ mở ở Thiên Đô và Phong Thành, nguyên nhân chỉ mở hai nhà, một là bây giờ Lâm Tuân Nghĩa chỉ dạy ra được hai đồ đệ có thể một mình gánh vác một phương, hai là ra ngoài phát triển, căn cơ phải vững chắc. Bước kế tiếp, Phong Thành mở rộng lâm sản, cải cách xí nghiệp Thiên Đô, hắn cần phải có một nền móng chắc.
Tô Bình Nam biết sau này giá phòng ở khu vực hoàng kim tăng với tốc độ như thế nào, hắn hoàn toàn không suy tính đến phòng cho thuê, cho dù mở thì hắn cũng phải mua được một tòa nhà tự mình làm. Bây giờ mấy cái sản nghiệp dưới tay hắn đều một ngày thu đấu vàng, không mua nhà thì mua cái gì? Ném vô ngân hàng chờ nó giảm giá trị?
Mao Lực Dân được đáp lời, lập tức dẫn theo cả nhà chạy đến Cẩm Tú Các. Vừa tới nơi, nói phòng chữ Thiên ở bãi đỗ xe, hắn lập tức hiểu được tại sao thẻ vàng của mình một đi không trở lại.
Hắn đến vào đầu năm, Ô Thành tuyết lớn. Khi hắn nói đặt phòng chữ Thiên số mười ba, nhân viên phục vụ trắng đen xen kẽ lập tức cầm bộ đàm lên.
"Tuyết lớn, tuyết lớn. Mười bảy vị khách hàng, phòng chữ Thiên số mười ba."
"Đã nghe được."
Mười bảo vệ lập tức chạy vội ra, không nhiều không ít, trên đầu mỗi người đều có dù. Lúc này, Mao Lực Dân đã bắt đầu suy nghĩ nên tìm bằng hữu để đòi thẻ vàng về như thế nào.
Khi đi vào phòng, không nói đến trang trí xa hoa xa xỉ, chỉ với khăn lông trắng có nhiệt độ vừa phải lập tức được đưa tới để lau tuyết trên tay cũng đủ để khiến cho Mao Lực Dân hạ quyết tâm, không cần biết bạn cũ mình nói như thế nào, mình nhất định phải lấy tấm thẻ vàng đó về.
Một bữa cơm, bốn tháng rưỡi tiền lương. Mao Lực Dân nhìn ánh mắt hâm mộ sùng bái của thân bằng hảo hữu, hắn keo kiệt cả đời, thế mà cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo.
Khi đi ra, Quách Quang Diệu chạy về, nhìn Mao Lực Dân, cười khổ, nói nhỏ: "Trong tấm thẻ đó, Tô tổng để lại cho ngươi hạn mức ba vạn, ai mà ngờ được ngươi hào phóng như vậy."
Mao Lực Dân cảm thấy mình một khắc cũng không thể chờ, hắn đột nhiên cảm thấy người lấy thẻ của hắn đi đã không còn là bạn của của hắn, phải trả trà lại cho người đó.