Trong lòng Tô Bình Nam, Tô Văn Văn trung thành tài giỏi, Dương Thiên Lý thẳng tiến không lùi, Quách Quang Diệu có thể xông pha có thể đánh, đều rất quan trọng. Nhưng Trương Đồng không giống như bọn họ, Trương Đồng là phúc tinh trong đời này của Tô Bình Nam, giống như bây giờ.
"Thứ này ngươi lấy từ đâu?"
Tô Bình Nam cưỡng chế dằn cảm xúc đang bành trướng trong lòng mình xuống, cầm lấy máy chơi game mới lấy từ tay Trương Đồng, hỏi?
Nếu trí nhớ của hắn không có vấn đề, còn phải chờ mấy năm nữa thì thứ này mới tràn đầy phố lớn ngõ nhỏ, bây giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
"Lão đại, ta làm xong mọi chuyện rồi, không phải lười biếng." Trương Đồng thấy sắc mặt Tô Bình Nam khác thường, sợ hãi, thận trọng giải thích.
"Ta hỏi ngươi lấy cái này từ đâu ra." Tô Bình Nam gằn từng chữ, trong lòng suy nghĩ có phải nên dùng cớ lười biếng đánh tiểu tử trước mặt này một trận hay không.
"Mua."
"Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?" Tô Bình Nam cảm thấy sức chịu đựng của mình đang biến mất dần.
Trương Đồng sợ, vội vàng khai ra toàn bộ từ đầu đến đuôi mọi chuyện.
Bây giờ Trương Đồng cảm thấy cuộc sống của mình đã đi tới đỉnh phong, hút Trung Hoa, chạy xe việt dã, eo còn đeo một cái điện thoại di động, có thể nói là cực kỳ uy phong.
Hắn là người địa phương Ô Thành, nhiều bạn, từ khi hắn đi theo Tiểu Hồng Bào thì không ai dám trêu chọc hắn, cho nên, càng ngày càng có nhiều tiểu bằng hữu nịnh nọt hắn.
"Đỗ Cửu, ngươi bắt lấy hắn, chờ hắn nói xong thì đánh hắn."
Tô Bình Nam cảm thấy gân xanh của mình sắp lồi ra, hắn còn đang nóng vội chờ kết quả, tiểu tử Trương Đồng này lại kể cho hắn nghe chuyện tiểu thí hài và đại ca, rốt cuộc hắn cũng nổi giận.
Trương Đồng bị Đỗ Cửu cao gần hai mét chộp lấy, hắn gầy yếu, đâu có giãy dụa được, sắc mặt lập tức phát khổ.
Nhưng mà hắn nhìn dáng vẻ Tô Bình Nam bị tức đến phun lửa, nghĩ lại, ngoại trừ mình, ai dám làm cho đại ca tức thành như vậy, lại dương dương đắc ý.
Đương nhiên Tô Bình Nam không hiểu được mạch suy nghĩ quái dị như vậy của Trương Đồng, nhìn gương mặt dương dương đắc ý trước mặt, hắn quay đầu bước đi, đừng nói là một cái máy chơi game, cho dù là núi vàng cũng phải hỏi ra.
"A Cửu, một hồi ta trở về, nếu còn có thể nhận ra tiểu tử này, ngươi xéo ngay cho ta."
Lúc này, Trương Đồng mới choáng thật, nhìn Đỗ Cửu nhe răng cười, lập tức giãy dụa điên cuồng hơn.
Tô Bình Nam lượn quanh một vòng lớn, chưa ai thấy cái thứ này, bao gồm Trương Hán Bình.
Đỗ Cửu rất thực tế, hắn dùng nắm đấm, rất có chừng mực thăm hỏi tất cả da thịt trên mặt Trương Đồng. Đến khi Tô Bình Nam trở về, thứ hắn nhìn thấy được là một cái đầu heo nước mắt rưng rưng.
Tô Bình Nam lập tức cảm thấy tâm tình thoải mái rất nhiều, hắn cười tủm tỉm kéo một cái cái ghế, nghênh ngang ngồi ở trong sân, ung dung nhìn Trương Đồng: "Đồng ca đúng không, tiếp tục chém gió đi, ta rất có kiên nhẫn."
Trương Đồng chớp chớp đôi mắt đã sưng híp lại, rốt cục cũng cơ trí được một lần: "Quà sinh nhật của một cô bé, ta cảm thấy chơi không tệ, dùng 200 đồng mua lại."
"Lai lịch?"
"Hương Giang. Cô bé đó có một Đại bá, nói là ông chủ lớn Hương Giang gì đó." Bây giờ Trương Đồng thông minh rồi, lời ít mà ý nhiều, có cái gì thì nói thẳng vào vấn đề chính.
"A Cửu, tìm người đi Thâm Thành, xem tình huống của thứ này như thế nào."
Tô Bình Nam lật xem máy móc trong tay, rất tinh xảo, không giống như là sản phẩm kém của nhà máy nhỏ ở Thâm Thành.
"Đi về, đem cái này cho Trương Hán Bình xem, hỏi hắn xem bao lâu thì chúng ta có thể sản xuất được, chi phí bao nhiêu."
Trương Đồng khập khễnh muốn chạy, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Bình Nam giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm hắn, thở dài, nghiêm túc nói: "Đừng có đánh mặt, làm gì cũng được."
Tô Bình Nam cảm thấy sau này mình có rảnh thì nên quan tâm đồ đầu heo trước mặt này, cái tên này thỉnh thoảng sẽ mang tới niềm vui bất ngờ cho hắn.
"Nói xem, còn có thứ kỳ quái gì trên người ngươi không?"
Trương Đồng nhìn sắc mặt lão đại của mình đã bình tĩnh lại, quyết định, nói: "Chết thì chết, sợ cái gì."
"A." Tô Bình Nam ngáp nước miếng tung bay
Đúng là phát hiện vài thứ trong câu chuyện của Trương Đồng.
Mười sáu mười bảy tuổi, cái tên này có uy vọng lớn đến đáng sợ trong đám nhị đại Ô Thành, thói quen, yêu thích của rất nhiều lãnh đạo, thậm chí ngay cả bí văn, hướng đi của chính sách mà Tô Bình Nam cũng rất khó tìm hiểu được mà Trương Đồng đều biết rõ rành rành.
"Được rồi, dừng lại." Tô Bình Nam nghe tới đoạn ở cấp ba, Trương Đồng diễu võ giương oai trong phòng bóng bàn thì không nhịn được nữa kêu hắn tạm dừng.
"Sau này, ngươi tiếp tục chơi, ta ủng hộ ngươi." Tô Bình Nam vẻ mặt ôn hoà, sợ hôm nay sẽ làm cho cái tên này sợ.
"Nhưng mà, chính sách, hướng đi, những thứ này mỗi ngày ngươi đều phải nói cho Quang Diệu một lần." Tô Bình Nam sợ Trương Đồng kể chuyện xưa thật, quyết định ném chuyện này cho Quách Quang Diệu. Trải qua Quách Quang Diệu tinh luyện, hắn sẽ chết không ít tế bào não.
"Được rồi."
Trương Đồng đứng lên, trong miệng lầm bầm: "Ta còn chuyện làm ăn chưa có kể?"
Khóe miệng Tô Bình Nam giật giật, nhìn lên bầu trời, giống như trên bầu trời bỗng nhiên nở một đóa hoa, xinh đẹp đến mức không thể dời mắt.
"Những tên lừa đảo đó bị ta đánh một chầu, cái máy quỷ gì, mẹ nó còn là bản chữ Hán."
Tô Bình Nam túm Trương Đồng lại, thở ra một hơi thật dài, cố nặn ra một nụ cười: "Đến, Đồng ca, ta có nhiều thời gian, kể hết chuyện của ngươi đi!"