Trương Đồng kể xong chuyện mình giận đánh mấy tên lừa gạt, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Tô Bình Nam rất đặc sắc.
"Bốn người bọn họ? Giảng viên Đại học Tây Nam?"
"Có một người thôi, ba người còn lại là học sinh. Cầm một tờ giấy lộn mà muốn 500 vạn."
Tô Bình Nam thấm thía nói: "Mời mấy người đó về, ta muốn gặp bọn họ."
Tô Bình Nam không biết là, nhờ phúc tinh Trương Đồng trời xui đất khiến, hắn lại may mắn đạp trúng nhịp đập lịch sử.
Trương Đồng vẻ mặt xoắn xuýt: "Ca, không cần so đo, ta đã bỏ qua rồi, thật."
Tô Bình Nam vuốt cái trán, ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn như đang nhìn một con heo, giọng điệu chậm chạp: "Nếu như ngươi không muốn đeo cái đầu heo này cả đời thì bây giờ ngươi lập tức xéo ngay cho ta."
...
Nhân tuyển đi Tương Nam đã được chọn xong, Đỗ Cửu tự mình chọn, thuần một sắc bốn mươi người trẻ tuổi, má trái viết dã tính, má phải viết không bị trói buộc. Tô Bình Nam nhìn mà lắc đầu, sau đó nói chuyện riêng với Đỗ Cửu.
"A Cửu, cho ngươi dẫn đội không phải là để cho người giải quyết vấn đề giống như phương pháp giải quyết trước đây, chúng ta chỉ là người làm ăn."
Tô Bình Nam lại nói tiếp: "Hắn đánh giỏi hơn ngươi sao?" Đỗ Cửu lắc đầu, với giá trị võ lực của hắn thì miểu sát Trần Thiên Phú.
"Hắn hung ác hơn ngươi sao?"
Lần này Đỗ Cửu suy tính mấy phút, vẫn lắc đầu một cái, hắn cảm thấy hai nguời ngang nhau, so thủ đoạn mình không kém hơn lão gia hỏa đó bao nhiêu.
"Hai người các ngươi đều là người vớt thiên môn, tại sao ta và ngươi có thể phất lên?"
Đỗ Cửu suy tính nửa ngày, mờ mịt lắc đầu.
"Ăn não, cách nói của người Quảng Đông, nhưng ta rất thích." Tô Bình Nam dùng ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của mình: "Người ta chơi đầu óc, ngươi không phải."
Đỗ Cửu hiểu ý Tô Bình Nam, nói chuyện rất thẳng thắn: "Nên làm như thế nào, ngươi nói, ta nghe ngươi."
Tô Bình Nam dùng giọng điệu cực kỳ âm tàn, nói: "Lừa gạt người chết, không cần đền mạng."
Hai người thì thầm với nhau, ánh mắt Đỗ Cửu mới đầu là mờ mịt nhưng càng về sau thì càng tỏa sáng, sau khi nói xong, Đỗ Cửu rất nghiêm túc nói với Tô Bình Nam: "May mà ta bán mạng cho ngươi."
Vài ngày sau, Đỗ Cửu còn chưa đi, Quách Quang Diệu đã gọi điện thoại tới.
"Đại ca, chuyện sắp xong, cần phải bãi bình một người, một nhân vật mấu chốt."
Tô Bình Nam sắc mặt như thường: "Không ai không dính khói lửa trần gian."
Trong điện thoại, Quách Quang Diệu trầm mặc một phút: "Khẩu vị rất lớn."
Tô Bình Nam cười: "Vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không cần gọi điện thoại cho ta, biểu hiện khí thế của mình ra."
Cúp điện thoại, Quách Quang Diệu có chỗ dựa, trực tiếp hỏi người bên cạnh: "Chủ nhiệm Niên đó thích gì?"
Không một ai nói chuyện, một cô gái nhỏ phụ trách ghi chép đàm phán rụt rè nói một câu: "Ngày đó đàm phán, chủ nhiệm Niên đứng trước xe của Quách tổng quan sát thật lâu, còn hỏi giá.”
Không lâu sau, đã dò rõ được tin tức, không phải chủ nhiệm Niên thích mà là con trai chủ nhiệm Niên thích. Bây giờ còn rất ít người có xe, con của hắn thường xuyên mượn xe người khác lái.
Đầu năm nay xe quá mắc, thỉnh thoảng còn bị xây xát, sẽ khiến cho chủ nó cực kỳ đau lòng. Vì việc này, chủ nhiệm Niên không ít lần xin lỗi bồi thường tiền cho người khác.
Niên Thiếu Minh đi làm ở cục Giao Thông.
Quách Quang Diệu khẽ gật đầu, nói với lái xe: "Đi, về Thiên Đô, lấy xe."
Tặng người, đương nhiên không thể mua xe của huynh đệ Cao gia, làm như vậy không được. Bây giờ thành phố Thiên Đô không có cửa hàng 4S, có từ ba công ty nước ngoài làm buôn bán xe.
Phái đoàn của Quách Quang Diệu rất khí thế, nhưng nhân viên tiêu thụ đề cử xe sang trọng hắn nhìn cũng không nhìn một chút. Hắn suy tính rất kỹ, xe không thể quá tốt. Benz, Audi quá chói mắt, chưa chắc đối phương dám nhận, mục tiêu của hắn là Santana.
Rất trực tiếp, Quách Quang Diệu chỉ một chiếc Santana màu đen ở cổng: "Nó, đừng dài dòng, cần gấp."
Vào lúc ban đêm, cha con chủ nhiệm Niên được Quách Quang Diệu mời đi dự tiệc. Hai cha con gặp nhau ở cổng, có chút bất ngờ.
Chủ nhiệm Niên suy tư, khẽ nói với con trai một câu, tối nay nói ít thôi. Không ngoài dự tính của chủ nhiệm Niên, bữa tiệc này rất ít người, chỉ có ba người bọn họ.
Chủ nhiệm Niên chậm rãi nhấp một ngụm trà, Quách Quang Diệu không có vòng vo, hắn thấy vòng vo với lão hồ ly này chính là mất thời gian, người ta có thể nói chuyện vòng vo cả ngày mà mặt không đổi sắc.
Quách Quang Diệu trực tiếp đẩy chìa khóa xe tới trước mặt Niên Thiếu Kiệt.
"Nghe nói tiểu Niên rất thích xe, vừa khéo công ty có một chiếc Santana, bây giờ cũng không cần đến, có thể cho tiểu Niên mượn chơi đỡ ghiền."
Nghe được cái chữ mượn, chủ nhiệm Niên nhìn Quách Quang Diệu, biểu cảm rất thú vị, tập đoàn Cẩm Tú này rất hiểu chuyện, cũng rất có ánh mắt.
Một chữ "mượn", nói rất là khéo. Mọi người tiến có thể công lui có thể thủ, cùng lắm có vấn đề gì thì trả lại.
Chủ nhiệm Niên cũng không già mồm, nhìn ánh mắt tràn đầy khát vọng của con trai, khẽ gật đầu: "Cẩn thận một chút, đừng có va quẹt."
Xoay người nói với Quách Quang Diệu: "Tiểu Kiệt tuổi không khác ngươi là mấy, nhưng lại không thể so với Quách tổng. Cho hắn chơi mấy ngày, nếu các ngươi sốt ruột thì đừng khách khí, gọi điện thoại cho ta, ta sẽ nói hắn trả lại."
Quách Quang Diệu nói: "Ta chỉ sợ ngài khách khí với ta."
Bữa tiệc kết thúc, chủ nhiệm Niên nhìn một cái là nhận ra đây là một chiếc xe mới, càng hài lòng hơn, cầm tay Quách Quang Diệu hàn huyên vài câu, sau đó mới rời khỏi đây.
Quách Quang Diệu nhìn chủ nhiệm Niên thái độ đại biến, nhớ lại một câu của Tô Bình Nam.
"Tiền tài mới là lực lượng của thời đại này!”