Trần Thất đang đến gần mục tiêu đồng thời đã thần không biết quỷ không hay thuận tay móc được hai cái ví tiền.
Xe đến trạm tiếp theo, lái xe phanh lại một cái, Trần Thất thầm hô một tiếng cơ hội tốt, hai cái đầu ngón tay linh hoạt xen lẫn lưỡi đao sắc bén lặng yên không tiếng động cắt lấy quần áo ở eo cá lớn, một cái túi nhựa đựng tiền mặt dày xuất hiện trong tay hắn.
Hắn vừa muốn đi thì cảm thấy phần eo tê rần, cái gì cũng không biết.
Đám người bận rộn trên xe nhìn thấy một người đột nhiên té xỉu, toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép. Trong tay còn đang nắm một cái túi nhựa trong suốt, có thể thấy rõ tiền mặt căng phồng trong đó.
"Ăn trộm!"
Trình Hoa thừa dịp loạn hô to một tiếng, lập tức quần tình xúc động: "Bọn họ cũng là ăn trộm!"
Trình Hoa chỉ vào mấy tên tiếp ứng, mấy người còn chưa kịp giải thích thì đám hán tử đi theo bọn họ đã xuất thủ.
Có người dẫn đầu, mấy người nhanh chóng bị đánh ngã xuống đất, Trình Hoa cũng mượn gió bẻ măng lấy mấy túi tiền mình móc được nhét vào trong ngực bọn họ.
Tình tiết giống như vậy đồng thời diễn ra trên hơn mười xe buýt.
Đỗ Cửu để điện thoại xuống, gật đầu nói với Nhan Thanh Y: "Thế là đủ rồi, tiếp theo tới lượt ngươi."
Nhan Thanh Y gật đầu, nhìn mấy người tiểu Trang đã thay đổi đồng phục, nói nhỏ: "Hi vọng các ngươi không nên gạt ta."
Đỗ Cửu nhìn Nhan Thanh Y đi xa, cầm điện thoại lên: "Nam ca, thuận lợi."
Trong điện thoại, Tô Bình Nam giọng điệu lạnh nhạt: "Tiếp theo nên diễn như thế nào không phải do chúng ta. Nhớ kỹ, tiền là cái thứ tốt, sẽ cần dùng."
Đỗ Cửu cúp điện thoại, chậm rãi đi đến trước một chiếc xe khác, gõ gõ cửa sổ.
Dương Thiên Lý chậm rãi quay cửa kính xe xuống: "Có thể cho hắn ra rồi?"
Sắc mặt Đỗ Cửu có chút ảm đạm, nói: "Được rồi. . ."
Dương Thiên Lý nhìn sắc mặt Đỗ Cửu một chút, khẩu khí trở nên lạnh: "Có vấn đề?"
Đỗ Cửu lắc đầu: "Không có."
Dương Thiên Lý cười cười, kéo cửa xe ra, một lão nhân gương mặt có chút nhăn nheo, mỉm cười nhìn Đỗ Cửu: "Đến lượt ta rồi sao?"
Đỗ Cửu ném một cái bình thuốc màu trắng cho lão nhân: "Thuốc giảm đau, hàng ngoại quốc. Kéo dài ba giờ."
Lão đầu tử cười lắc đầu, lại ném cho Đỗ Cửu.
"Đau nhiều, đã quen. Bỗng nhiên không đau, ta sợ ta sẽ hối hận."
Dương Thiên Lý sắc mặt nghiêm túc: "Lão nhân gia là người đáng tin, ta hỏi một lần nữa, lão bá ngươi nghĩ kỹ rồi sao?"
Lão đầu tử sắc mặt như thường: "Bệnh hơn mười năm, nhà tan cửa nát, hại luôn cả vợ, cuối cùng vẫn không chữa khỏi. Chết sớm mấy ngày còn có thể giúp trong nhà một chút, ta đồng ý. Dương Thiên Lý cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của lão đầu tử khi nói chuyện, hài lòng khẽ gật đầu."
Trần Thiên Phú cảm thấy mình già, mỗi sáng sớm đều có chút mệt mỏi. Hôm nay hắn giống thường ngày, không nhanh không chậm tản bộ dọc theo kim thủy thành Tây Tương Nam.
Nhan Thanh Y sắc mặt nghiêm túc nhìn tiểu Trang, nói: "Gọi đến hỏi thăm, nhiều nhất một giờ."
Tiểu Trang cười cười: "Ta chỉ biết là Hồng Bào ca nói, chỉ cần hắn lộ diện, thủ hạ hắn sẽ nghi kỵ, như vậy chúng ta mới có cơ hội."
Dừng một chút, tiểu Trang nói tiếp: "Nếu Hồng Bào ca đã nói như vậy, vậy thì chúng ta tin tưởng là được."
Hồng Bào ca? Trong đầu Nhan Thanh Y hiện lên bóng dáng người trẻ tuổi gây chuyện đó, vẻ mặt bễ nghễ và thủ đoạn cay độc, không một cái nào không chứng tỏ là người này khó chơi.
"Được."
Nhan Thanh Y sửa sang lại đồng phục, nhìn tiểu Trang thật sâu, nhảy xuống xe.
"Theo ta."
Trần Thiên Phú biết nữ bộ khoái chặn đường mình, đây là một con chó điên. Cũng là đánh giá hắn giành cho người này.
"Ngươi bị bắt."
Nhan Thanh Y mặt không thay đổi nói. Lắc lắc một tờ giấy tạm giam.
Trần Thiên Phú rất tỉnh táo cười cười, chậm rãi duỗi hai tay ra, có chút khinh thường nói: "Bởi vì tản bộ dọc bờ sông?"
"Đi về ngươi sẽ biết."
Răng rắc, còng tay sáng như tuyết được tròng lên.
"Thuận lợi."
Trong điện thoại, tiểu Trang chỉ nói hai chữ. Đỗ Cửu buông điện thoại xuống, nói với ông cụ: "Tạm biệt."
Ông cụ rất rộng rãi: "Đời này thôi."
Trần Thiên Phú rất kỳ quái, xe ngừng lại ở cách cổng phân cục không xa.
"Tại sao không đi vào?"
Lúc này Trần Thiên Phú còn rất bình tĩnh.
"Nhìn cho kĩ đi."
Bên cạnh, một bộ đầu trẻ tuổi lạnh lùng đáp hắn, Trần Thiên Phú cười cười, không biết tại sao trong lòng có dự cảm không tốt.
Càng xem càng kinh hồn táng đảm, không đến nửa giờ, lại có hơn bốn mươi người của mình bị đưa vào, trán của hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
"Sẽ không có sao, sẽ không có sao."
Trần Thiên Phú trừng mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, trong đầu nhanh chóng suy tư xem mình có thể bị những người này khai ra hay không.
Cửa xe bị kéo mạnh ra, một ông cụ gương mặt nhăn nheo thản nhiên đi vào, ngồi xuống.
"Ngươi là ai? Đi xuống!"
Nhan Thanh Y kinh ngạc một chút, lập tức nổi giận, nàng không biết người này.
Tiểu Trang cười ngăn những hành động tiếp theo của nàng. Sau đó không nhanh không chậm đưa một cái túi nhựa đã được lau sạch sẽ cho ông cụ.
Ông cụ nhếch miệng cười một tiếng, dùng ánh mắt hơi đục ngầu nhìn Trần Thiên Phú bị còng ngồi ở đó, nói: "Chính là hắn sao?"
Tiểu Trang khẽ gật đầu. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhan Thanh Y, ông cụ nhét túi nhựa vào trong tay Trần Thiên Phú.
Trần Thiên Phú còn chưa kịp phản ứng thì mấy người tiểu Trang đã nhào tới đè hắn xuống, sau đó hắn nghe được một đoạn đối thoại khiến cho hắn muốn nứt mật.