"Tên?"
"Tống Kiến Quốc."
"Làm gì?"
"Hơn 8 giờ sáng, ta ngồi xe 31, phát hiện tiền cứu mạng ta bị người này trộm, cảm ơn Nhan bộ đầu đã bắt người này."
Trần Thiên Phú bắt đầu giãy dụa kịch liệt: "Các ngươi đánh rắm! Lão tử còn cần tự mình động thủ?"
Nhan Thanh Y chấn kinh, những người này lại vô pháp vô thiên đến mức này, trắng trợn vu oan ở trước mặt nàng.
"Thủ đoạn không quan trọng. Quan trọng là kết quả."
Mấy người tiểu Trang đã cởi đồng phục, nhìn Nhan Thanh Y còn hơi mất hồn mất vía, mở miệng nói.
"Dẫn hắn đi vào, để hắn lộ mặt trước mặt những người đó, chuyện sẽ bại lộ."
Nhan Thanh Y cảm thấy rợn cả tóc gáy với Hồng Bào ca còn ở xa ngoài ngàn dặm.
Thủ hạ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh đến đáng sợ, tính toán các mặt chu đáo khiến cho trực giác nữ nhân của nàng nhắc nhở nàng phải lập tức chạy đi.
"Vị hôn phu của ngươi chết, ngươi quên sao?"
Tiểu Trang cười rất chân thành, nhưng ở trong mắt Nhan Thanh Y thì lại giống như là ma quỷ.
Dáng vẻ la hét ỏm tỏi giống một người điên của Trần Thiên Phú bị rất nhiều người nhìn thấy. Trong lòng cũng hơi dao động.
Trong phòng vệ sinh, ngẩn người một hồi, Nhan Thanh Y chậm rãi xé nát lệnh bắt giam ngụy tạo ra, ném vào bồn cầu.
Người nàng hơi lạnh, lần đầu tiên Nhan Thanh Y sợ hãi một cái tên xa lạ từ tận đáy lòng.
"Không xong, chết người."
Trên hành lang, mấy nhân viên y tá vội vã chạy tới, Nhan Thanh Y kéo một đồng sự vội vã chạy lại, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đồng sự còn chưa tỉnh hồn: "Chết người."
"Ai chết rồi? Chuyện gì xảy ra?"
"Là Trần Thiên Phú mà ngươi bắt về giết người."
"Cái gì?"
"Ông cụ làm nhân chứng vạch tội hắn chết rồi."
Những lời kế tiếp Nhan Thanh Y hoàn toàn nghe không vô, đầu óc trống rỗng.
"Hồng Bào ca nói, làm như vậy chắc chắn hắn sẽ chết."
Lời Tiểu Trang nói, sắc mặt giọng điệu không ngừng vang lên trong đầu nàng.
"Những người này, đều là ma quỷ, đều là ma quỷ."
Nhan Thanh Y tự lầm bầm.
Hai tháng sau, Nhan Thanh Y biết Trần Thiên Phú bị phán tử hình, sau đó từ chức, đến Học viện Điện ảnh ở kinh đô nương tựa dượng nàng.
Rất nhiều năm sau, Nhan Thanh Y nổi tiếng nửa thế giới, nhưng nàng có một nguyên tắc rất dở hơi, đó là tập đoàn Cẩm Tú mời nàng làm đại diện bất kỳ sản phẩm nào nàng đều không đồng ý. Làm đến mức nàng bị hỏi nhiều lần trong các tiết mục.
Nàng chỉ mỉm cười cho qua, không trả lời. Không có ai biết thật ra là nàng sợ.
Từ Hoa có thể nói là đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, từ không ai thèm nhìn đến được coi trọng chỉ kém một Tô Bình Nam.
Đầu tư 560 vạn, Tô Bình Nam cực kỳ hào phóng, chỉ cần 51 phần trăm cổ phần, sau đó hoàn toàn vung tay mặc kệ.
"Ta không hỏi quá trình, chỉ cần kết quả. Ngươi làm việc vô cùng thành thục, ta nhúng tay vào sẽ ảnh hưởng ngươi."
Tô Bình Nam hào phóng khiến cho mấy người Từ Hoa cảm kích không thôi.
Đỗ Cửu về, Tô Bình Nam cười tủm tỉm nhìn hắn: "Cảm giác như thế nào?"
Đỗ Cửu lắc đầu: "Bình thường, ta cảm thấy chỉ là con rối."
Sắc mặt Tô Bình Nam trầm tĩnh: "Già mồm."
Ném một điếu thuốc cho Đỗ Cửu, sau đó nói: "Một công tử gia như Lý Xương Hải mà lại bị nhóm thổ phỉ ở Tấn Châu này khi dễ đến sắp điên rồi, mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại."
Đỗ Cửu lắc lắc cái cổ tráng kiệng, nhe răng cười: "Ta đi chứ sao."
Tô Bình Nam gật đầu: "Phải có chừng mực, chúng ta là người làm ăn."
"Biết tại sao cho ngươi đi mà không cho Thiên Lý đi không?"
Đỗ Cửu lắc đầu.
"Bản chất hắn lệ khí quá nặng, ta sợ sẽ xảy ra chuyện. Ngươi đi, ta yên tâm."
Tô Bình Nam vỗ vỗ cánh tay Đỗ Cửu.
"Làm việc cho tốt, ta cho ngươi tiền đồ."
Đỗ Cửu cười rất chân thành: "Lần này ta nhịn gần chết, đi hoạt động gân cốt một chút. Cần tiền đồ gì đâu, trở về vẫn làm lái xe cho ngươi."
"Không dễ dàng, không dễ dàng."
Thường Phúc Nguyên lắc đầu, nhiệt tình đưa tay ra với Tô Bình Nam trước, mấy câu này, là lời thật lòng.
Trương Hán Bình không quản chuyện, mỗi ngày đánh Thái Cực, trình độ có thể so với đại tông sư Trương Tam Phong.
Hẹn mấy lần, rốt cục cũng hẹn được Tô Bình Nam.
"Sạp hàng lớn, quá bận."
Hôm nay Tô Bình Nam mặc một bộ đồ vét màu xanh sẫm, nhìn cực kỳ tinh thần.
"Ngồi đi."
Trong lòng Thường Phúc Nguyên cực kỳ lo lắng, sắc mặt lại không chút thay đổi.
Tô Bình Nam tỏ thái độ cực khiêm tốn, chờ Thường Phúc Nguyên ngồi mới ngồi xuống.
"Lần đầu tiên gặp mặt, nghe nói thị trưởng Thường thích trà, Bình Nam sai người đem theo một ít lá trà."
Sau lưng, Trương Đồng lập tức thận trọng đặt cái túi trong tay lên trên bàn trà trước mặt Thường Phúc Nguyên. Hắn biết giá của những thứ này, mắc đáng sợ.
Bây giờ mấy thủ hạ đắc lực của Tô Bình Nam đều rất bận rộn. Tô Bình Nam dứt khoát dẫn theo cái tên rảnh rỗi đi dạo khắp nơi này theo.
Nhìn dáng vẻ Trương Đồng như lâm đại địch, Thường Phúc Nguyên hơi kinh ngạc, cẩn thận nhìn cái túi rất bình thường trước mặt mình.
"Nhìn dáng vẻ tiểu huynh đệ này khiến cho lòng hiếu kỳ của ta cũng bị khều lên, không ngại ta mở ra xem liền bây giờ chứ."
Thường Phúc Nguyên là chính khách lâu năm, am hiểu nghệ thuật nói chuyện, cười ha hả, lặng lẽ kéo gần quan hệ.
"Xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên."
Trong túi là một cái hộp gỗ tinh xảo, mở hộp ra, lá trà bên trong ít đến thương cảm. Cùng lắm cũng không đến mười gam.