Tin tức truyền về rất nhanh, bây giờ danh tiếng của Tô Bình Nam ở Ô Thành rất quỷ dị, bây giờ chỉ cần là tỉnh Thiên Nam xuất hiện đại án, sự kiện gì không tra rõ ràng được thì người hiểu chuyện ở Ô Thành sẽ tỏ vẻ thần bí nói ta biết chắc chắn là Tiểu Hồng Bào.
Có thể nghĩ những người này sẽ tra được tin tức kinh thiên động địa gì về Tiểu Hồng Bào.
Lưu Hải là lão nhị trong đám người này, hắn trắng tinh, không giống như một ông chủ mỏ. Thấy mọi người đều có chút sợ hãi, không nhịn được nói: "Nếu không chúng ta thôi đi?"
Ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía Ngưu Quảng Phát, Ngưu Quảng Phát cũng sợ, từ khi nào Thiên Nam xuất hiện một nhân vật trâu như thế, còn bị hắn chọc trúng.
"Cứ nghĩ nhiều lắm hắn chỉ là Thiếu Lâm Võ Đang, không ngờ mẹ nó lại là Ma giáo."
Ngưu Quảng Phát tiếp tục phát huy văn hóa ngôn ngữ của mình.
Mọi người còn chưa có thương lượng ra kết quả, Đỗ Cửu lại tìm tới cửa.
Gần đây Ngưu Quảng Phát bị tiểu thuyết võ hiệp độc hại không nhẹ, nhìn thấy Đỗ Cửu lại ôm quyền hành lễ, hại Đỗ Cửu cũng đáp lễ một cái, nói thầm trong lòng: "Người Tấn Châu đều rất có nếp xưa, khó được khó được."
"Hồng Bào ca nhà ta nói đã đắc tội rồi, mấy ngày nay muốn mời các ông chủ đi Ô Thành gặp mặt. Đây là số điện thoại của Hồng Bào ca, các ông chủ quyết định xong thì gọi điện thoại là được."
Đỗ Cửu nhất quán ngắn gọn, dứt lời, đưa danh thiếp của Tô Bình Nam lên, Ngưu Quảng Phát cầm lấy danh thiếp, lập tức bị kiểu thiết kế danh thiếp trâu bò của Tô Bình Nam làm cho rung động, quyết định sẽ tự mình thiết kế lại theo kiểu này.
Không lâu sau đó, Ngưu Quảng Phát cũng in một tấm danh thiếp, gần như là giống như của Tô Bình Nam, chỉ là câu thơ trong đó được đổi.
"Ngưu Quảng Phát, sinh như nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng."
Khoan hãy nói, cái tên này đúng là dựa vào cái thiết kế đặc biệt này làm được nhiều vụ làm ăn.
Tô Bình Nam nhận được điện thoại từ Ngưu Quảng Phát, cũng đã tính trước được, đối với những thổ hào đời thứ nhất của Hạ quốc này, kết giao bằng hữu quá đơn giản.
Thổ hào thổ hào, thổ đương nhiên không thể so, hào hơn bọn họ là được.
Đám người Ngưu Quảng Phát thật sự muốn kết bạn với Tô Bình Nam, hết cách rồi, tin tức quá đáng sợ.
Những người này xuất hành, gần như đều là một cái khuôn đúc ra. Đồ vét cao cấp, bụng lớn, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng siêu lớn, cuối cùng lại phối hợp với một tiểu tam xinh đẹp.
Xe của Ngưu Quảng Phát là một chiếc Classic Benz, thời đại này, có thể lái nổi xe này thì chắc chắn là kẻ có tiền, khi hắn xuống xe đợi, lập tức bị đội hình của Tô Bình Nam dùng để chiêu đãi làm cho suýt mù mắt chó.
Trên quốc lộ, gần hai mươi chiếc việt dã Toyota màu đen chỉnh chỉnh tề tề dừng ở hai bên đường, trước mỗi chiếc xe đều có bốn năm hán tử tây trang màu đen, áo sơ mi trắng đứng đó.
Tô Bình Nam mặc rất bình thường, một bộ quần áo thoải mái màu nhạt. Một thân một mình đứng trước nhất, cười mỉm nhìn đoàn người Ngưu Quảng Phát.
Cảm giác đầu tiên của Ngưu Quảng Phát là đến đúng chỗ, người này hắn quyết tâm phải kết bạn, ai cũng không cản được hắn.
Những ông chủ mỏ như Ngưu Quảng Phát, nói đơn giản thì rất đơn giản, nói phức tạp lại vô cùng phức tạp.
Bọn họ sẽ không làm những chuyện khác, bọn họ chỉ biết khai thác mỏ. Cũng chỉ biết một chiêu, liều mạng dùng tiền tạo mối quan hệ, dám liều mạng với mỏ.
Một chiêu rất đơn giản như vậy, bị bọn họ dùng đến lô hỏa thuần thanh. Những người này có sức ảnh hưởng cực lớn ở Hạ quốc, rất nhiều người Hạ quốc uống rượu đỏ thêm Sprite là do bị bọn họ ảnh hưởng.
Thấy Tô Bình Nam bày ra trận thế như thế, mấy người Ngưu Quảng Phát nhất thời cảm thấy mở mày mở mặt, thu tư thế nghênh ngang lại.
Ngưu Quảng Phát còn cảnh cáo tiểu tam bình thường hắn rất thích vài câu, sợ nàng nói sai lời.
Hàn huyên vài câu, Tô Bình Nam lên xe, Ngưu Quảng Phát thấy cũng là một chiếc Toyota việt dã, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Hồng Bào, ta có thể kêu ngươi như vậy không."
Ngưu Quảng Phát trầm trọng hỏi.
Tô Bình Nam có chút kỳ quái: "Khách khí, giữa bằng hữu có gì mà không thể kêu."
"Xe này ngươi nên thay, ngươi nói ngươi có sự nghiệp lớn như thế, lại chạy xe giống y như thủ hạ, quá mất mặt."
Tô Bình Nam nói: "Nuôi nhiều người, ta phải tiết kiệm một chút."
Ngưu Quảng Phát lập tức gọi lái xe qua, trực
"Xe này lão ca mới mua, nếu không chê ngươi lấy đi."
Tô Bình Nam bị đại thủ bút lần đầu gặp mặt của Ngưu Quảng Phát làm cho sợ ngây người. Hắn không biết là Ngưu Quảng Phát mà quyết định làm bạn với ai thì sẽ xem tiền tài như cặn bã, móc tim móc phổi mà chi. Cũng chính là dựa vào điểm này nên ở đời sau hắn mới có thể ôm thùng rượu sống vui cả đời.
Lúc này, Tô Bình Nam rất nghiêm túc nhìn Ngưu Quảng Phát một chút, khẽ gật đầu nói: "Những vật này bình thường Bình Nam cũng không chú ý, Ngưu ca chê cười rồi."
Ném chìa khoá lại cho lái xe của Ngưu Quảng Phát, Tô Bình Nam dùng tay ra dấu mời: "Ngưu ca, hôm nay ngồi xe ta, Bình Nam chở ngươi đi tham quan Ô Thành một chút."
Trong lòng Ngưu Quảng Phát đã quyết định, lập tức đẩy tiểu tam ra, theo Tô Bình Nam lên xe.