Người tới rất nhanh. So với bên Đỗ Cửu thì ăn mặc lộn xộn hơn nhiều, biểu cảm trầm mặc, người người tay cầm các cuốc chim bằng gỗ tần bì lớn bằng cánh tay trẻ con.
Thủ lĩnh là một người trung niên hơn ba mươi tuổi mặt mũi dữ tợn, nhìn bọn người Đỗ Cửu, trong lòng cũng run lên.
Tất cả mọi người đều là người nhiều kinh nghiệm, nhìn một cái là hiểu được tám chín phần mười.
Đỗ Cửu rất tỉnh táo, ánh mắt hung ác nhìn người trung niên, nói: "Lão đại ta có mấy câu muốn nói cho các ngươi nghe."
Biểu cảm trên mặt hán tử đó có chút âm tình bất định, gật đầu một cái, ra hiệu cho Đỗ Cửu nói.
"Hôm nay Cẩm Tú ở Ô Thành nhập cuộc, đánh sống hay chết, quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi. Xong, ta đã nói xong."
Đỗ Cửu nói xong, dùng ngón tay chỉ một món đồ trong tay hán tử, sau đó vén quần áo lên, hai cái lưỡi búa sáng như tuyết được đeo bên hông.
Người đàn ông trung niên ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm lưỡi búa bên hông Đỗ Cửu, mấy cái rãnh trên đó chứng minh tất cả.
Hắn biết ý của cự hán trước mặt này, đối diện cũng không muốn cục diện trở nên không thể cứu vãn, mọi người vốn đều là tay không, đánh chết chính là giới đấu.
Ngàn dặm bôn ba chỉ vì cầu tài, người đàn ông trung niên suy nghĩ, hô một câu với thằng nhóc sau lưng: "Cất đồ."
Nhìn người đối diện đều cất đồ trong tay, Đỗ Cửu nói nhỏ với tiểu Trang vài câu, vẫy vẫy tay, một chiếc xe việt dã mở cửa sổ, chậm rãi chạy qua trước mặt người của Cẩm Tú.
Mấy hán tử mặt không thay đổi, ném từng món đồ bên hông vào đó.
Đỗ Cửu lắc lắc người, từng bộ phận trên người phát ra tiếng xương răn rắc khiến cho người ta sợ hãi.
"Xem xem ai ác hơn?"
Đỗ Cửu vừa dứt lời, cả người đã vọt tới như là mãnh hổ.
Tiểu Trang và những người còn lại sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trở nên nóng bỏng, nổi giận gầm lên một tiếng, cũng phi thân xông lên.
Song phương tiếp xúc, Đỗ Cửu như là bạo long, lập tức thể hiện ra uy lực của mình.
Động tác của hắn cực kỳ đơn giản, uốn éo, một trảo, một đầu gối, một khuỷu tay đều có một người máu me đầy mặt ngã xuống.
Trong chớp mắt, đối phương đã có mười mấy người ngã xuống, Đỗ Cửu hạ thủ rất có phân tấc, đa số là tổn thương khớp nối, nằm dưới đất ôm vết thương không ngừng kêu rên.
Người đàn ông trung niên cầm đầu ngửa mặt ngã xuống đất, vừa mới tiếp xúc, Đỗ Cửu đá ngang một cái, đá trúng huyệt thái dương của hắn, khiến cho hắn lập tức ngất đi.
Khi đến, Tô Bình Nam đã bàn giao với Đỗ Cửu, phải có chừng mực. Cho nên Đỗ Cửu cũng không có cho người hạ tử thủ.
Đối phương đều là đám ô hợp nông thôn, thủ lĩnh bị đánh bại, mấy người hung tàn nhất cũng lăn lộn dưới đất kêu rên, những người còn lại lập tức lui về sau, nhìn nhau vài lần, hô một tiếng, chạy tứ tán.
Người đàn ông trung niên được đỡ dậy, hắn cười khổ lắc đầu, những người của mình so với đối phương thì không khác gì thổ phỉ đụng trúng quân chính quy, hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Đỗ Cửu thu biểu cảm dữ tợn trên mặt lại, cười cười, phủi bùn đất trên người hán tử xuống.
"Tất cả mọi người đều là người cầu tài, cần gì phải như thế chứ? Đi thôi."
Người đàn ông trung niên trầm mặc, ôm quyền theo kiểu xưa, hành lễ với mọi người, sau đó khập khễnh dẫn người rời đi.
Lý Xương Hải đứng ở một bên quan chiến trợn mắt há hốc mồm, miệng há cả buổi mới khép lại.
Cái nhóm người quê mua mà hắn thấy đã đủ hung hãn đáng sợ này đụng trúng người của Tiểu Hồng Bào thì lập tức yếu ớt như bùn?
Trừng mắt nhìn thuộc hạ bên người, có chút nghi ngờ hỏi: "Mấy lần trước có phải ta thuê nhầm lừa đảo không?"
Thuộc hạ nhìn Đỗ Cửu, ánh mắt giống như nhìn sinh vật tiền sử, nghe vậy thì cười khổ: "Nào có tên lừa gạt nào lừa tới đứt tay đứt chân, chỉ là những người này đủ ác thôi. Ngươi xem bọn họ, từ bắt đầu đến kết thúc, sắc mặt không hề thay đổi, giống như là gì hả?"
Thuộc hạ cũng nghĩ không ra từ nào để hình dung, cuối cùng chỉ nói: "Giống như là ăn cơm uống nước."
Đội cướp mỏ bị đánh chạy về, mấy cường hào địa phương lập tức tụ lại.
Ngưu Quảng Phát có quặng mỏ nhiều nhất, thế lực cũng lớn nhất lập tức nổi giận, việc nhân đức không nhường ai, mở miệng nói trước: "Cẩm Tú ở Ô Thành? Mẹ nó, ai biết đó là nhân vật nào?"
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người đều là đóng cửa làm bá vương, đâu có ai nghe nói về mãnh nhân tỉnh khác đâu.
"Nếu không lần này ta kiếm một ít người qua đó?"
Có người cẩn thận đề nghị.
"Cái rắm!"
Ngưu Quảng Phát nổi giận, nhớ lại tri thức vừa học được từ trong tiểu thuyết võ hiệp: "Bây giờ chúng ta chẳng khác nào hai môn phái tranh đoạt bảo vật trong giang hồ, không thể tùy tiện làm việc như thế, dù sao cũng phải điều tra rõ ràng môn phái đối phương có lai lịch gì, có cao thủ gì, trưởng lão gì, hiểu không?"
Nhìn dáng vẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ của mấy người nọ, ông chủ Ngưu lập tức cảm thấy đạo bất đồng bất tương vi mưu. (*)
(*) Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Sau đó có chút cô đơn, quơ quơ cánh tay nói: "Đi nghe ngóng đi, đi nghe ngóng đi."
Dứt lời còn thở dài yếu ớt, cảm giác như người tài giỏi không được trọng dụng.
Mấy người còn lại bị tiếng thở dài yếu ớt của Ngưu Quảng Phát làm cho lông tơ dựng đứng, vội vàng rời đi.