Hội nghị kết thúc, có thể thấy chính phủ đã dốc công sức. Tình trạng thiếu nợ, nhân viên, vị trí công xưởng của mỗi xí nghiệp đều được trình bày một cách rõ ràng và dễ hiểu trên giấy.
Không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có nỗi hận vô duyên vô cớ. Tô Bình Nam biết Lưu Vĩ Dân ra tay với mình nhất định là có lý do của hắn, một người trở thành đại gia số một thành phố Thiên Đô không đời nào làm chuyện vô vị.
Tô Bình Nam vỗ lên cánh tay Quách Quang Diệu rồi nói: "Bây giờ lập tức đi điều tra tất cả tư liệu từ khi làm giàu đến hiện tại của Lưu Vĩ Dân, hắn nói gì ở đâu đều điều tra tường tận cho ta."
Quách Quang Diệu gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi hội trường.
Trước hợp tác, sau đấu giá là nội dung chính của hội nghị. Tất cả những người tham gia đấu giá đều biết hợp tác mới là tiền đề để tham gia đấu giá, mà đấu giá cũng chỉ là phần thưởng tặng kèm sau khi đồng ý hợp tác mà thôi.
Chính phủ gảy bàn phím ầm ầm, toàn đưa ra mấy doanh nghiệp hợp tác cải chế nợ nần chồng chất, khó có thể duy trì, là gánh nặng khiến chính phủ nhức đầu nhất.
Quả nhiên xí nghiệp phá sản đầu tiên mà chính phủ đưa ra là nhà máy sản xuất giấy gây ô nhiễm môi trường nổi đình nổi đám, đã bị cưỡng chế ngừng kinh doanh vì vấn đề ô nhiễm. Mạng lưới công nhân cồng kềnh và vị trí địa lý hẻo lánh, khiến chính phủ cực kỳ đau đầu.
Tô Bình Nam lập tức nở nụ cười. Hiện tại vị trí địa lý hẻo lánh, nhưng mấy năm sau sẽ trở thành nhà máy sản xuất giấy nằm ở khu vực hoàng kim nhất, vậy mà bây giờ không ai ngó ngàng.
Yêu cầu của chính phủ đơn giản đến mức khiến người ta giận sôi: gánh chịu tiền lương nợ công nhân của xí nghiệp và phụ trách dưỡng lão, xử lý vấn đề ô nhiễm. Như vậy thì khu vực chiếm diện tích gần bốn trăm mẫu này sẽ tùy ngươi muốn làm gì thì làm, thậm chí chính phủ đã biến nó thành đất thương nghiệp, trao quyền tự chủ xây dựng.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ, chỉ có một mình Trương Lệ Hoa ngồi bên cạnh Tô Bình Nam giơ bảng. Thậm chí Tô Bình Nam còn cất cao giọng cười to. Chỉ cần tám mươi vạn, tài sản trị giá hơn một tỉ trong tương lai đã rơi vào trong túi hắn.
Lần hợp tác kinh tế tại thành phố Thiên Đô lần này thuận lợi đến mức ngay cả chính phủ cũng không dám tin. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ai nấy đều nhìn Tô Bình Nam bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu.
Đến mấy vị cán bộ lãnh đạo như là tỉnh tưởng Lý, thị trưởng Tống trên sân khấu đều có chút bất an, thậm chí bọn hắn thầm hạ quyết định sau khi buổi đấu giá kết thúc nhất định phải ra sức chiếu cố tập đoàn Cẩm Tú. Toàn bộ những dự án mà bọn hắn vốn dự đoán sẽ thất bại lại được tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam nhận hết. Hiện giờ ánh mắt mọi người nhìn Tô Bình Nam như nhìn tên đần.
Trong hội nghị hợp tác, Tô Bình Nam không ra tay nhiều, chỉ đấu giá ba nơi: một nhà máy sản xuất giấy cần xử lý ô nhiễm, một xưởng mì nằm trên ngọn núi phía Tây Thiên Đô, cuối cùng là một xưởng sản xuất lò hơi đã đình công gần hai năm, không có ai ngó ngàng, cỏ dại mọc um tùm. Với uy vọng của Tô Bình Nam trong tập đoàn Cẩm Tú, không một ai dám đặt ra nghi vấn về quyết định của hắn.
Không một ai biết sau này những nơi đó sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, trong đầu Tô Bình Nam đã vạch kế hoạch sử dụng mỗi địa điểm trong tương lai.
Nhà máy sản xuất giấy sẽ là nơi tập đoàn Cẩm Tú xây dựng Cẩm Tú Sơn Trang, thay thế Thiên Hồ Sơn Trang của kiếp trước, trở thành hội sở tư nhân cấp cao nhất đứng đầu tỉnh Thiên Nam.
Xưởng lò hơi bỏ hoang là nơi xây dựng khu biệt thự Minh Nguyệt Hồ nổi tiếng nhất ở kiếp trước. Minh Nguyệt Hồ là khu biệt thự có giá cả đắt nhất và môi trường tốt nhất tỉnh Thiên Nam. Sau này, một tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá các đại gia ở Thiên Đô có đủ thực lực hay không chính là hắn có một căn biệt thự ở Minh Nguyệt Hồ hay không.
Về phần ngọn núi phía Tây nơi xưởng mì tọa lạc, một năm rưỡi nữa tập đoàn quốc doanh Big Mac ở phương Bắc sẽ dời tổng bộ đến nơi này. Đến lúc đó, nơi này sẽ trở thành phố thương mại nổi tiếng nhất tỉnh Thiên Nam, ngay cả Tô Bình Nam cũng không thể ước lượng được giá trị của nó.
Có thể nói buổi đấu giá còn chưa diễn ra, Tô Bình Nam đã đặt nền móng cho vị trí đại gia giàu nhất tỉnh Thiên Nam.
Tô Bình Nam rất khôn ngoan, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ khẽ mỉm cười với thị trưởng Tống, hơi khom người tỏ ý ủng hộ hội nghị hợp tác lần thứ nhất do thị trưởng Tống chủ trì.
Tỉnh trưởng Lý thấy vậy, thầm nghĩ quan hệ giữa thị trưởng Tống và tập đoàn Cẩm Tú tuyệt đối không hời hợt, nếu không thì tập đoàn Cẩm Tú sẽ chẳng dốc hết vốn liếng như thế.
Thị trưởng Tống vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đến chính hắn cũng cho rằng hành động của Tô Bình Nam lúc này chính là công đầu để gia nhập vào phe hắn. Đối phương hiểu lầm như vậy, đương nhiên là Tô Bình Nam vui mừng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chẳng qua thỉnh thoảng ánh mắt lại lia về phía Lưu Vĩ Dân.