Tỉnh trưởng Lý không tham dự buổi đấu giá tiếp theo, nhưng hắn có ấn tượng cực tốt về tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam. Lúc sắp đi, hắn còn chủ động bắt tay Tô Bình và nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao! Nếu ngươi thật sự có thể quản lý tốt ba nơi này thì quả là công đức vô lượng."
Tô Bình Nam biết rõ mấy năm sau ba khu vực này có giá trị lớn nhường nào, đương nhiên hắn sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Hắn nói một cách nghiêm túc và chân thành: "Tỉnh trưởng Lý yên tâm, Bình Nam đã có kế hoạch. Đến lúc đó, tập đoàn Cẩm Tú còn phải mời tỉnh trưởng Lý đến dự lễ khởi công đấy." Tô Bình Nam biết quỹ tích sau này của tỉnh trưởng Lý, đây là người đứng đầu cơ quan hành chính nhà nước trong tương lai. Mời hắn bảo đảm thì cơ bản là tài sản giá trị trên mười tỉ đã vững như núi Thái Sơn.
Lưu Vĩ Dân là một thương nhân thành công, có tầm nhìn khác người. Hắn để ý thấy trong quá trình Tô Bình Nam đưa ra mọi quyết định, tất cả công nhân viên và quản lý cấp cao đều lẳng lặng chờ đợi. Một khi Tô Bình Nam bắt lấy nơi nào, những người này sẽ lập tức hành động không chùn bước, không nghi ngờ. Sức hội tụ và uy vọng cỡ này khiến Lưu Vĩ Dân thầm kinh hãi.
Buổi đấu giá đã bắt đầu, dường như Tô Bình Nam có vẻ mệt mỏi. Trong quá trình đấu giá mấy hạng mục trước, hắn vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi từ đầu đến cuối. Trương Lệ Hoa vừa liên tục lật xem tài liệu ở ngay bên cạnh vừa nhỏ giọng nói gì đó.
Ở ngoài hội trường.
Đỗ Cửu đã bắt đầu quá trình tìm kiếm Lâm Tuyết. Đây là lần đầu tiên thế lực của Tô Bình Nam hoàn toàn để lộ răng nanh của hắn tại Thiên Đô.
Không có bất kỳ tin tức hay ảnh chụp, chỉ có một cái tên.
Hiện tại thành phố Thiên Đô có rất ít hội sở, chỉ có ba nơi, nhưng thế lực đằng sau mỗi nơi đều phức tạp, thâm căn cố đế.
Nhưng trong lòng Đỗ Cửu, Tô Bình Nam bảo hắn phải tìm được nữ hài này thì hắn nhất định sẽ đưa nàng đến trước mặt Tô Bình Nam, hắn không sợ gì hết.
Hội sở Hải Thiên là hội sở uy tín lâu năm, thành lập sớm nhất, sức ảnh hưởng cũng lớn nhất.
Đỗ Cửu tìm đến Hải Thiên đầu tiên.
Hải Thiên có ba cổ đông, vị cổ đông lớn nhất là Cố công tử Cố Thanh Vân, có tiếng phong lưu phóng khoáng ở Thiên Đô.
Cuối năm 80, Thiên Đô có câu ngạn ngữ: "Quyền Cố gia, tiền Lâm gia."
Đủ thấy bối cảnh của Cố công tử ở Thiên Đô thâm hậu nhường nào.
Lúc này Đỗ Cửu đang đứng trước mặt Cố công tử.
Cố công tử rất gầy, đeo cặp kính gọng vàng trông cực kỳ nho nhã. Hắn cười ha ha nhìn Đỗ Cửu: "Trông lạ nhỉ, ngươi tìm ta à?"
Đỗ Cửu nói: "Ta là Đỗ Cửu của Cẩm Tú."
Cố công tử quan sát Đỗ Cửu từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lạnh như băng: "Cẩm Tú?"
Lưu Vĩ Dân đã ra tay hai lần, mỗi lần ra tay hắn đều ngoảnh đầu nhìn, lần nào cũng thấy Tô Bình Nam đang chợp mắt.
Quá trình rất thuận lợi, có mấy người ra giá đều rút lui vì hắn liên tục tăng giá. Lưu Vĩ Dân hơi yên tâm, chắc là Tô Bình Nam vẫn chưa biết mình đã ngáng chân hắn.
Khi số 014 lên sàn đấu giá, ngoài mặt Lưu Vĩ Dân tỏ ra bình tĩnh, song trái tim đã đập dồn dập. Đây là mảnh đất hắn muốn lấy nhất.
Nghe thấy Lưu Vĩ Dân không ngừng tăng giá, Tô Bình Nam đang chợp mắt khẽ mỉm cười, từ từ mở mắt ra.
Hai nghìn một trăm vạn lần thứ ba, thành giao. Búa còn chưa gõ xuống, Lưu Vĩ Dân đã nghe thấy tiếng nói mình không muốn nghe nhất, hai nghìn hai trăm vạn.
Lưu Vĩ Dân bỗng quay phắt lại, ánh mắt hắn và ánh mắt của Tô Bình Nam giao nhau giữa không trung. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của đối phương, Lưu Vĩ Dân không còn ôm tâm lý may mắn nữa.
Lưu Vĩ Dân đã đứng ở địa vị cao nhiều năm, sự kiêu ngạo của mình. Hắn buông bỏ ràng buộc trong lòng, bùng lên ý chí chiến đấu. Hai người luân phiên tăng giá.
Hình như Tô Bình Nam cảm thấy mỗi lần tăng một triệu không đã nghiền, trực tiếp hét giá năm nghìn vạn.
Đối với Lưu Vĩ Dân mà nói, năm nghìn vạn có đắt không? Không đắt! Tô Bình Nam cũng không thấy đắt. Người có mặt trong hội trường, bao gồm cả Trương Lệ Hoa, không có bất kỳ ai biết Tô Bình Nam đang đánh cược.
Mảnh đất này có một khuyết điểm cực lớn, lúc nãy Tô Bình Nam đã xác định vị trí của nó trên bản đồ thành phố Thiên Đô tận ba lần. Nó không phải nơi thích hợp để xây cao ốc, bởi vì bên dưới có một lăng mộ đế vương.
Lưu Vĩ Dân được gọi là người giàu nhất Thiên Đô, đương nhiên dòng tiền không nhỏ, nhưng ở niên đại này mà bỏ ra năm nghìn vạn thì đúng là một khoản kinh người.
Tô Bình Nam không chỉ ác với người khác, mà cũng rất ác với chính mình. Hắn bỏ ra năm nghìn vạn để đánh cược Lưu Vĩ Dân sẽ tiếp tục đấu giá.
Hắn muốn tiêu hao hết dòng tiền trong tay Lưu Vĩ Dân, đánh đổ đại gia số một nhằm tuyên bố hắn đã chính thức ra mắt ở thành phố Thiên Đô.
Đạo lý của Tô Bình Nam là người không ác thì vĩnh viễn đứng không vững.
Nền đá cẩm thạch trong hội sở Hải Thiên sáng bóng như mới, bầu không khí lạnh như băng.
Cẩm Tú? Cố công tử đang ngẫm nghĩ xem mình từng nghe thấy cái tên này ở đâu.
Hắn là con nhà quan chức nên hiểu rõ đạo lý làm việc khôn khéo, nhưng hình như hắn từng nghe thấy cái tên Cẩm Tú này ở đâu đó rồi.