Nhưng dù sao đó chỉ là một câu truyện trong cuốn tiểu thuyết, lúc đọc, Trương Tố Hinh cũng không có quá nhiều vướng mắc. Đọc xong khép sách lại, cũng chỉ hơi buồn một chút.
Nhưng ngày hôm qua tác giả Doraemon ngồi ở trước mặt của cô, cảm xúc của cô lập tức không nhịn được. Tối qua thậm chí còn suýt mất ngủ.
Đương nhiên, Lộ An Chi cũng không khoe khoang mình là Doraemon, cũng không nói bậy bạ gì cả. Trương Tố Hinh cũng không có nghi ngờ gì.
Lời nói và việc làm của Lộ An Chi ngày hôm qua, không giống như là kẻ không có đầu óc thích mạnh miệng.
Bởi vì Phi Phi, Lộ An Chi tiếp xúc cùng nàng, không phải là một sớm một chiều, nếu hắn giả mạo thân phận tác giả, thời gian ngắn tạm được, thời gian dài sao có thể giấu diếm đi được?
Hơn nữa hắn không có tiết lộ trước rằng mình đã đọc cuốn tiểu thuyết do Doraemon viết.
Tóm lại Doraemon vẫn là cha của Phi Phi, làm Trương Tố Hinh hôm qua có chút bối rối.
Cho nên tâm trạng hôm nay của Trương Tố Hinh khó tránh bị ảnh hưởng.
Đột nhiên hôm nay, Lộ An Chi lại tự đàn hát một ca khúc ngẫu hứng "Hai con hổ", càng làm cho tâm tình Trương Tố Hinh dao động.
Nhưng nàng luôn kiềm chế cảm xúc của chính mình, không có biểu hiện ra ngoài.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, Lộ An Chi phải đối xử tốt với Phi Phi mới được.
Chủ tiệm hỏi một câu. Hắn cảm thấy một bài nhạc chưa được ra mắt, người sáng tác hẳn là rất coi trọng nó.
“Lộ tiên sinh, ta lấy bài hát này đàn cho con nghe được chứ? Ngươi yên tâm, ta sẽ không tùy tiện lấy ra đâu.”
Ngay cả khi âm nhạc này chỉ là một bài nhạc thiếu nhi đơn giản.
Lộ An Chi nói:
"Không thành vấn đề. Chúng ta nói chuyện chính trước đi. Ta đã xem kỹ ở trong phòng, không có vấn đề. Tiếp theo có thể làm thủ tục, sau đó dựa theo giá cả đã thỏa thuận, cộng thêm tiền chiếc đàn dương cầm này, ta trả thỏa đáng, ngươi thấy thế nào?”
Chủ tiệm gật đầu nói:
"Được.”
Sau đó mấy người liền đi ra khỏi cửa hàng âm nhạc, sang tên sở hữu, ký hợp đồng, chạy công chứng, sau một loạt quy trình. Lộ An Chi trả tiền, hoàn toàn giải quyết xong chuyện mua cửa hàng.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị xong những thủ tục liên quan, mọi thứ đều thuận lợi trơn tru.
Vì Trương Tố Hinh dẫn theo Phi Phi đi cùng nên không đi theo.
Cô tới tiệm âm nhạc, lại chỉ đi theo một lát, Lộ An Chi bận rộn đi mất. Khiến hắn cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng Trương Tố Hinh lại nói không sao, nàng có thể nghe được bài hát "Hai con hổ" của Lộ An Chi đã rất hài lòng rồi.
Trong mắt cô, có bài hát này, đã đủ để nói rõ Lộ An rất nghiêm túc.
Nhưng Trương Tố Hinh vừa nói như vậy, Lộ An Chi lại càng hổ thẹn.
Trong tiệm âm nhạc Cửu An, Lộ An Chi chỉ nhất thời cao hứng, chơi bài "Hai con hổ". Tối hôm qua anh trở về chỉ muốn viết chút truyện cổ tích cho con gái, nhưng không nghĩ tới dự định mình làm cho Phi Phi.
Lần sau gặp mặt, nên nghĩ xem tặng Phi Phi một món quà gì.
Làm xong thủ tục chuyển nhượng và hợp đồng, lấy được giấy sở hữu của cửa hàng, Lộ An Chi nhận lấy chìa khóa của tiệm âm nhạc Cửu An, chia tay với ông chủ cửa hàng và trở lại cửa hàng.
Lúc này sắc trời đã tối. Dù sao quy trình không ít, cho dù là tiến triển rất thuận lợi, cũng tốn thời gian một ngày.
Chính hắn lại "Tuần tra" cửa hàng một lần nữa, chuẩn bị ăn chút cơm tối, sau đó trở về khách sạn viết tiểu thuyết.
Điện thoại di động lại đột nhiên vang lên một hồi chuông.
Là Trương Tố Hinh gọi tới!
Lộ An Chi đã lưu số điện thoại của Trương Tố Hinh.
Hắn nhận điện thoại, nghe được trong ống nghe điện thoại di động vang lên thanh âm nhỏ nhắn, "Cha, Cha" không ngừng kêu.
Xem ra con bé biết Trương Tố Hinh đang gọi điện thoại cho hắn.
“Phi Phi ngoan, cha và mẹ có chuyện muốn nói. Ngày mai nếu cha rảnh, thì cha qua chơi với con có được không?”
Trương Tố Hinh ở đầu dây bên kia khuyên Phi Phi một câu.
Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát từ Tố Hinh lại thông qua điện thoại di động truyền tới:
"Được rồi.”