Cô bé thật thông minh và đáng yêu, thật sự là làm cho người ta thích.
Lộ An Chi suy nghĩ một chút, hỏi chủ nhà:
"Chiếc đàn dương cầm này, có thể bán cho ta không? Vừa vặn để ở đây, cũng không cần dọn đi.”
Chủ nhà cũng rất sảng khoái, đáp ứng:
"Vậy ta sẽ bán đàn dương cầm cho ngài với giá thành, coi như quen biết nhau một chút.”
Hắn báo giá, không thấp nhưng cũng không quá thái quá.
Lộ An Chi cũng không biết gì về thương hiệu đàn dương cầm trên thế giới này, quay đầu nhìn Trương Tố Hinh.
Trương Tố Hinh liếc mắt một cái đã hiểu ý của anh, gật đầu. Lộ An Chi nói:
"Được, đa tạ.”
Chủ nhà cười nói:
“Sao ngài lại khách khí như vậy? Lộ tiên sinh, có thể nói cho ta biết một chút, bài hát thiếu nhi ngài vừa đàn này tên là gì, ở đâu có?”
Lộ An Chi nói:
"Không có ở nơi nào hết, chỉ là ta đàn theo ngẫu hứng mà thôi.”
“Tùy tiện đàn?!”
Chủ nhà không khỏi kinh ngạc:
"Tùy tiện đàn đều xuất sắc như vậy, Lộ tiên sinh ngài thật là lợi hại.”
Lộ An Chi cười nói:
"Ta chỉ muốn dỗ con gái của ta mà thôi.”
Phi Phi vừa mới từ trên ghế đàn bò xuống, chính xác bắt được hai chữ "con gái" trong lời nói của Lộ An, ngẩng đầu lên nhìn Lộ An. Thấy Lộ An Chi không nói gì với bé con, sau đó dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to lớn của Lộ An Chi, cố gắng thu hút sự chú ý của Lộ An Chi.
Lộ An Chi cười, ôm lấy Phi Phi.
Lúc này Phi Phi mới cảm thấy mãn nguyện.
Chủ phòng nói:
"Tóm lại Lộ tiên sinh, ngài thật tài giỏi. Người bình thường sao có thể đàn ra khúc nhạc trình độ như vậy.”
Trương Tố Hinh không nói gì, trong lòng lại âm thầm gật đầu.
Lộ An Chi quả thật khiến nàng ấy bất ngờ một phen.
Nàng còn tưởng Lộ An Chi không biết từ đâu tìm được một bài hát thiếu nhi đơn giản, êm tai lại tuyệt vời như vậy, cảm thấy Lộ An Chi cũng có tâm, đặc biệt tìm cho Phi Phi để đánh đàn.
Nhưng thật không ngờ, ca khúc dĩ nhiên là Lộ An Chi tự mình sáng tác ngẫu hứng.
Thảo nào trong lời bài hát một con không có tai một con không có đuôi, nghe là lạ. Phỏng chừng Lộ An Chi thuận miệng hát, căn bản không nghĩ nhiều.
Nam nhân ba năm trước cùng mình xảy ra hiểu lầm khó có thể lảng tránh này, rốt cuộc là dạng người gì a!
Biết viết sách, biết đánh đàn dương cầm, còn biết viết nhạc thiếu nhi......
Trương Tố Hinh cảm thấy cảm xúc của mình có chút khác thường.
Lúc trước cô chỉ nghĩ, chỉ cần Lộ An Chi không phải loại lưu manh hỗn đản không học vấn không nghề nghiệp là tốt rồi, nói như vậy, cô cũng có thể yên tâm để Lộ An Chi tiếp xúc với Phi Phi.
Hôm qua sau khi gặp mặt, biểu hiện của Lộ An Chi cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng cũng không thể ngờ rằng, Lộ An Chi chính là tác giả Doraemon viết nên cuốn tiểu thuyết “Long tộc”!
Mà bây giờ, cô lại phát hiện Lộ An Chi còn có thể sáng tác ca khúc thiếu nhi, đánh đàn dương cầm.
Từng đợt lại từng đợt bất ngờ, thật sự không có cách nào không làm cho tâm tình của nàng sinh ra dao động.
Lộ An Chi nhất định là phụ thân Phi Phi, ban đầu nàng cũng không có yêu cầu gì nhiều đối với cha của Phi Phi lắm nhưng ai lại không hy vọng cha của Phi Phi là một người ưu tú hơn chứ?
Và đó không phải là tất cả.
Nàng chỉ đọc hai bộ “Long tộc” của tác giả Doraemon viết, bộ thứ nhất chỉ là cảm thấy chỉ để giải trí, bộ thứ hai lại bị hấp dẫn bởi Hạ Di.
Chỉ là không nghĩ tới Doraemon lại quyết đoán dìm chết Hạ Di một cách như vậy!!!