Trương Tố Hinh cảm thấy thú vị, lại có một chút khoái chí. Cảm giác chính nàng chịu, giờ cha đứa nhỏ rốt cục cũng nếm được.
Hơn nữa thoạt nhìn, Lộ An Chi có hơi bất mãn.
Vừa rồi người này còn nói cái gì "còn nói chỉ là một đứa bé hơn hai tuổi một chút", hiện tại cũng nên để cho người này biết cái gì gọi là đứa bé hơn hai tuổi một chút!
“Ngươi ở lại chơi Phi Phi trước, ta đi rót ly nước.”
Trương Tố Hinh nói xong bỏ đi.
Tính bướng bỉnh của Lộ An Chi quả thực tăng lên đôi chút.
Tiểu nha đầu này đã có thể đếm từ một đến mười, vậy tám bảy chín mười là sao? Đơn giản là thứ này cần phải sửa lại.
Hắn không tin mình còn không uốn nắn được tiểu nha đầu này.
Hắn ngồi xuống sô pha, ôm lấy Phi Phi, đặt con bé lên đùi mình.
Tiểu cô nương ở nhà mặc quần yếm, Lộ An Chi ôm lấy con bé nhịn không được vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng, mông mịn mịn mềm mềm.
Đến đây, đếm theo cha, một......
Lộ An Chi giơ tay lên trước mặt Phi Phi, vươn một ngón tay.
Phi Phi rất nghe lời đếm theo:
"Một…”
Lộ An Chi lại vươn hai ngón tay: "Hai...”
Đôi mắt to thon thả nhìn chằm chằm ngón tay Lộ An Chi, nói theo: "Hai….”
Lộ An Chi lại vươn ra ba ngón tay: "Ba...”
Phi Phi: "Ba….”
Lúc Lộ An Chi vươn ngón tay thứ tư, Phi Phi tự đọc: "Bốn….
Sau đó năm, sáu, bảy......
Lộ An Chi dùng cả hai tay. Một tay khoa tay múa chân phương thức, sợ tiểu cô nương còn nhìn không rõ.
Tiểu Phi Phi đếm vô cùng thuận lợi, không để cho "tám" trượt tới "bảy" phía trước.
Tám. Chín. Mười.
Ba con số còn lại, cô cũng theo Lộ An Chi lần lượt giơ ngón tay lên đếm đúng.
Lộ An Chi cảm thấy mỹ mãn, sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn, khen:
"Thật tuyệt!”
“Phi Phi lợi hại!”
Phi Phi cũng khoe khoang, sau đó gật đầu đếm lại, "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, tám, bảy.
Lộ An Chi: "......:
Thế nào, không giải quyết được chứ?
Trương Tố Hinh bưng một ly nước ra, đặt trước mặt Lộ An Chi, cười hỏi.
Lộ An Chi bất đắc dĩ cười cười:
"Xem ra nàng nói đúng, con bé này cố ý.”
Phi Phi chớp đôi mắt to hồn nhiên, dường như không hiểu Lộ An Chi đang nói gì.
Trương Tố Hinh còn bày một đĩa trái cây khác, nói:
"Nước hơi nóng, ngươi ăn trái cây trước đi.”
Lộ An Chi nói một câu "Cám ơn", sau đó cười nói:
"Bây giờ nhìn nàng thật sự không giống một đại minh tinh chút nào.”
Trương Tố Hinh hỏi:
"Thì sao?”
Lộ An Nhất cũng không biết nên nói như thế nào, anh hơi suy tư, nói:
"Dù sao... ở nhà... khá thoải mái.”
Trương Tố Hinh mỉm cười, nói:
"Ta đang ở nhà mà, không ở nhà làm gì?"
Vừa nói, cô vừa đẩy đĩa trái cây về phía Lộ An Chi, nói
"Ăn chút trái cây đi, đồ mới mua nên tươi lắm.”
Hiện tại khoảng cách hai người đã gần hơn đôi chút, họ vẫn là chủ nhà và khách đến chơi nhưng ở giữa kẹp một tiểu Phi Phi, lại làm cho mối quan hệ giữa họ có vẻ thân thiết hơn những cũng khó xử hơn.
Phi Phi nhảy ra khỏi vòng tay hắn, đứng trước mâm trái cây.
Lộ An Chi còn tưởng rằng con bé muốn ăn trái cây, lại không nghĩ tới tiểu nha đầu này nhào tới muốn ăn trái cây.