Nàng nhặt lấy một quả táo lên, liền đi về phía Lộ An Chi, vừa nói:
"Phi Phi này…”
Động tác của của con bé thoăn thoắt, dường như sợ Lộ An Chi tự ăn trái cây đó.
Không thể từ chối lòng hiếu khách, Lục An Chi đành phải mở miệng nói:
"A …“
Phi Phi vội nhét quả táo vào miệng Lộ An Chi, vui vẻ nheo mắt cười.
Lộ An Chi khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa nhai vừa hỏi Trương Tố Hinh:
"Bình thường con bé cũng cho nàng ăn như vậy sao?
Trương Tố Hinh nói:
"Trước kia từng đút, gần đây ta không có đãi ngộ này. Hôm qua sau khi gặp ngươi, con bé toàn nhắc đến ngươi, nói muốn đút thuốc cho ngươi -- trước kia là lúc ta không khỏe, con bé cũng đút thuốc cho ta."
Lộ An Chi cười nói:
"Vậy ta cảm ơn nàng, may mà ta không rút thuốc ra. Nếu không nhìn dáng vẻ này của con bé, là thuốc cũng phải nhét cho ta uống mất.”
Phi Phi tham gia náo nhiệt cầm một miếng lê cho Lộ An Chi ăn:
"Cha,… a.”
Lộ An Chi vội nuốt miếng táo trong miệng, để Phi Phi nhét lê vào trong miệng hắn.
Trương Tố Hinh nói:
"Chỉ cần ngươi nói ngươi không ăn được là nó không đút nữa, con bé rất hiểu chuyện..”
Trong lúc cô nói chuyện, Phi Phi lại đi lấy miếng trái cây thứ ba.
Lộ An Chi vội vàng tăng nhanh tốc độ nhai nuốt.
Trương Tố Hinh thở dài, nói:
"Cũng trách ta, lẽ ra ta nên tìm ngươi sớm. trước đây con bé không hề nhạy cảm đến như vậy."
"Bắt đầu từ nửa năm nay, lúc con bé ở với những đứa trẻ khác trong khu vui chơi, nhìn thấy các bạn nhỏ khác có cha, nhưng con bé lại không có cha, nên luôn buồn tủi."
"Ta đã do dự một thời gian dài trước khi liên lạc với ngươi, con bé luôn háo hức mỗi khi ta nhắc tìm đến ngươi.”
"Con bé không ngừng nói với ta, phải cho cha uống thuốc, cho cha xem búp bê, cho cha lên ô tô, cho cha chơi trống...
"Biết hôm nay ngươi sẽ đến, nó dậy rất sớm, ghé vào trên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ chỉ vào người này hỏi có phải là cha không?"
“Khi con bé thấy ngươi đến, liền vội vã chạy ra cửa mở cửa. Nếu con bé có ngươi nửa năm trước, chắc con bé cũng không buồn tủi nửa năm trời.”
Lộ An Chi hơi ngẩn ra. Không nghĩ tới mình vừa mới tới, trước khi Phi Phi mở cửa, lại xảy ra chuyện như vậy.
“Cha… cha ơi”
Phi Phi lại cầm một miếng táo nhét vào miệng anh.
Lộ An Chi ăn xong, cũng cầm miếng táo đút cho Phi Phi, nói:
"Phi Phi cũng ăn đi.”
Ừ ừ.
Phi Phi cao hứng nhận lấy, hai tay cầm một miếng táo nhỏ gặm.
Lộ An Chi nói:
"Thật sự, thời gian ngươi nói với ta là vừa đúng lúc khi ta vừa mới từ nước ngoài về mới nhận phòng ở khách sạn trên đường Cửu An.”
Trương Tố Hinh kinh ngạc nói:
"Lúc trước ngươi ra nước ngoài à?
Lộ An Chi nói:
"Đúng vậy. Ba năm trước sau khi ta viết “Thánh truyền kỳ”, liền bỏ mọi lại mọi thứ đi du lịch. Một năm rưỡi trước ở trong nước, một năm rưỡi sau ở nước ngoài. Hôm qua vừa mới trở về.
“Sao...... Ta lại có hơi khó chịu......”
Trương Tố Hinh đột nhiên cảm thấy tâm lý mất thăng bằng.
Ba năm nay nàng chỉ loanh quanh ở nhà, sinh con, trông con, thật vất vả mới tìm được cha đứa bé, cha đứa bé trước mắt này lại nói ba năm chỉ có đi chơi đi du lịch.
Thật là không công bằng!
Nhưng nàng cũng biết, điều này cũng không trách hắn.
Chuyện ngoài ý muốn ba năm trước có nguyên nhân, Lộ An Chi cũng không biết tình cảnh của nàng khi ấy.
Hơn nữa trước mắt mà xem, biểu hiện của cha đứa bé cũng coi như không tệ. Không trốn tránh, không cự tuyệt trách nhiệm, hơn nữa đối tốt với Phi Phi.
Nàng còn có cái gì không hài lòng đây?
Có chút bất công nho nhỏ, Trương Tố Hinh cũng chỉ có thể để nó chìm ngập trong đáy lòng.
“Cha. Chaaaa”
Phi Phi ăn xong miếng táo, lại đi đút cho Lộ An Chi.
Trương Tố Hinh lưu lại hình ảnh bình an nhất này trong lòng, nhất thời cảm giác tâm tình tốt lên, khóe miệng bỗng nở một nụ cười tươi.