Lộ An Chi cười theo.
Trương Tố Hinh cũng giống như anh, đều không chuẩn bị tốt để đối mặt với mối quan hệ này.
Hắn là cha của Phi Phi, Trương Tố Hinh là mẹ của Phi Phi, nhưng hắn và Trương Tố Hinh, hiện tại cũng chỉ coi như có tí kết nối, không khác gì người xa lạ là bao.
Cho nên Lộ An Chi không trả lời chủ nhà, nói:
"Chúng ta tiếp tục xem phòng đi.”
Hắn thuận tay ôm lấy Phi Phi, cười hỏi:
"Xem hôm nay râu của cha có đâm không?
Phi Phi ở trong ngực hắn dùng hai bàn tay nhỏ bé sờ sờ gương mặt Lộ An Chi, cười hì hì nói:
"Không đâm."
Sau đó "A" hôn một cái.
Chủ nhà không nhịn được nói:
"Con gái ngươi thật đáng yêu.”
Lộ An Chi cười nói:
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy.”
Hắn buông Phi Phi xuống, tiếp tục xem phòng. Trương Tố Hinh lại đây giữ chặt Phi Phi.
Cô bé rất tò mò về nơi mới này, lôi kéo Trương Tố Hinh đi theo sau Lộ An nhìn trái nhìn phải, con bé hay hỏi một số vấn đề thông thường. Trương Tố Hinh ở bên cạnh dịu dàng mà không ngại phiền toái trả lời con bé.
“Đó là cái gì?”
"Đó là cửa sổ."
“Đó là cái bàn bên cửa sổ?”
“Là cửa sổ mà.”
“Là mấy cửa sổ.”
“...... Ừ, cửa sổ.”
“Đó là cái gì?”
“Đó là tủ.”
“Tủ?”
“Đó là cái gì?”
“Là bồn cầu.”
"Mẹ đi tiểu."
“……”
Lộ An Chi và chủ nhà đều không khỏi quay đầu lại.
Trương Tố Hinh có chút ngượng ngùng cười cười, nói:
"Trong nhà là bồn cầu thông minh, gần đây Phi Phi học được cách nhấn nút xả nước của điều khiển từ xa, mỗi lần xả bồn cầu đều phải tranh giành xả nước. con bé muốn xả nước.”
Tiểu cô nương cũng không biết đã làm nàng xấu hổ, còn vẫn đứng ở nơi đó để bấm nút xả bồn cầu.
Chủ phòng cười nói với Phi Phi:
"Tiểu cô nương, bồn cầu của thúc không có điều khiển thông minh, không có điều khiển từ xa.”
Cô bé chớp đôi mắt to hồn nhiên nhìn chủ nhà, nói:
"Được rồi.”
Lộ An Chi sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn. Tiểu nha đầu hiểu chuyện này, mỗi lần nói ra "Được rồi", đều làm cho người ta cảm thấy đáng yêu lại nghe lời.
Lại nói tiếp mẹ của cô cũng rất tri thức kiên định, cũng khó trách có thể bồi dưỡng ra một cô bé hiểu chuyện như vậy.
Lộ An Chi thử xả bồn cầu, dòng nước trong bồn cầu xoay tròn xuống.
Phi Phi nhìn thấy, không khỏi kêu lên:
"Ai da, xả nước rồi.”
Cô bé hơn hai tuổi quả nhiên đối rất tò mò và tràn ngập hứng thú với mọi thứ.
Sau đó Lộ An Chi kiểm tra điện nước lầu hai, lại xem qua từng chỗ, xác định không có vấn đề gì, sau đó liền xuống lầu một.
Lầu một trống trơn, không có nhiều chỗ để xem xét. Lộ An Chi chủ yếu cũng là xem điện nước có vấn đề hay không.
Chủ tiệm này có gu thẩm mỹ rất tốt, vẫn giữ nguyên cách trang trí cơ bản của cửa hàng, nếu như có thể, hắn chỉ cần thêm một vài món đồ là được.
Bởi vậy nếu như có thể không sửa điện nước, thì cố gắng không sửa.
Phi Phi cùng Trương Tố Hinh đi tới, ở trong phòng trống trải nhảy tới nhảy lui, nhất thời liền nhắm vào chiếc đàn dương cầm còn chưa kịp dọn đi kia.
Cô chạy đến bên cạnh Lộ An Chi, như khoe khoang cô biết đàn dương cầm, chỉ về phía đàn dương cầm, nói:
"Cha, đàn dương cầm.”
"Ừ, đàn dương cầm."
Lộ An Chi xoa xoa mái tóc nhỏ nhắn vừa rồi ở trên lầu đã bị cô bé sờ loạn một chút.
Trương Tố Hinh dù sao cũng từng là thiên hậu.