Một Thiên Hậu đỉnh cấp trong giới âm nhạc, trong nhà có đàn dương cầm là chuyện rất bình thường, tiểu nha đầu nhỏ nhắn biết đàn dương cầm, cũng là hết sức bình thường.
“Ha ha.”
Phi Phi đắc ý cười cười.
Lộ An Chi hỏi:
"Vậy Phi Phi biết đánh đàn dương cầm không?”
Kết quả Phi Phi kéo Lộ An Chi đi đến bên cạnh đàn dương cầm, nói:
"Cha chơi.:
“Được, cha chơi.”
Lộ An Chi cũng không muốn làm cho cái áo bông nhỏ này thất vọng, quay đầu nói với chủ nhà một câu.
"Thứ lỗi, có thể chờ ta một chút không? Rất nhanh, còn có cây đàn dương cầm này có thể cho ta mượn đàn một chút không?"
Chủ nhà rất thấu tình đạt lý:
"Không có việc gì. Tiên sinh cũng biết đàn sao? Ta cũng dỏng tai lắng nghe thử mới được.”
Lộ An Chi cười nói:
"Ta chỉ mới đánh vài lần.”
Anh đến trước đàn dương cầm, lấy ghế ra ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Phi Phi đã hì hì muốn bò lên ghế đàn.
Lộ An Chi thấy thế, liền ôm cô bé lên, đặt ở bên cạnh hắn.
Ghế đàn đủ dài, ngồi song song hai người là không thành vấn đề. Huống chi Phi Phi còn nhỏ như vậy.
Trương Tố Hinh cũng tò mò đứng ở bên cạnh đàn dương cầm.
Lộ An Chi lại mang cho nàng một bất ngờ khác, vậy mà còn biết đánh đàn dương cầm.
Đương nhiên, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Hiện tại sự bất ngờ Lộ An Chi dành cho nàng nhất chính lại là tác giả với bút danh Doraemon kìa, cẩu tác giả. Khiến cho cô ngày hôm qua còn có chút rối rắm cùng khó chịu.
Nếu như nàng chưa từng gặp Lộ An Chi và biết người trước mắt chính là Doraemon, Trương Tố Hinh nói không chừng có thể cho hắn nhiều lời khuyên hơn, hỏi một chút có thể làm Hạ Di sống lại không.
Nhưng điểm chết người là, cô và Lộ An Chi ở trong một mối quan hệ mập mờ, ngược lại cô không mở miệng nhiều.
Trương Tố Hinh thầm nghĩ. Không biết nam nhân này sẽ chơi gì?
Lộ An Chi nhấc nắp đàn lên, ngón tay đặt trên phím đàn, bắt đầu đánh.
“Thình thịch thình thịch, Thình thịch thình thịch, Thình thịch thình thịch......”
Âm nhạc đơn giản, tiết tấu thanh thoát mà vui vẻ từ ngón tay Lộ An Chi chảy ra.
Chủ nhà và Trương Tố Hinh đều không khỏi kinh ngạc.
Đây rõ ràng là một bài nhạc thiếu nhi, hơn nữa đơn giản thoải mái, thập phần êm tai.
Thông thường mà nói, âm nhạc thiếu nhi đơn giản dễ nghe, luôn thịnh hành rất rộng rãi. Dù sao trên âm nhạc thiếu nhi không có nhiều bản nhạc đặc biệt nhưng bọn nhỏ lại một đám lại một đám và luôn có nhiều trẻ em hơn.
Nhưng Lộ An Chi đàn khúc nhạc thiếu nhi này, Trương Tố Hinh và chủ nhà đều chưa từng nghe qua.
“Có dễ nghe không?”
Lộ An Chi vừa đánh đàn, vừa hỏi Phi Phi.
“Dạ hay lắm.”
Tiểu nha đầu lắc lắc cái đầu nhỏ lắc lắc cái mông nhỏ, còn trách theo tiết tấu.
Lộ An Chi nói:
"Vậy cha hát lại cho con nghe được không?
Cô bé nũng nịu nói:
"Được.”
Khúc nhạc cũng không dài, Lộ An Chi đã lặp lại một lần.
Lặp lại lần thứ ba, hắn liền hát theo tiếng nhạc:
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy nhanh, một con không có tai, mãi không có đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái..."
Trương Tố Hinh kinh ngạc chớp mắt.
Bài hát chưa từng nghe qua, bài hát cũng là bài hát thiếu nhi chưa từng nghe qua.
“Anh ta lấy nó ở đâu?”
Mà chủ nhà bên kia đã dụng tâm ghi nhớ.
Có thể mở cửa hàng đàn, hắn tự nhiên cũng biết đánh đàn dương cầm. Trong nhà hắn cũng có con, trở về lấy bài hát này dỗ con, hẳn là rất tốt.
Tiểu cô nương Phi Phi này lại không có nhiều ý nghĩ như vậy, chỉ là nghe thú vị, không ngừng cười:
"Không có lỗ tai, không có đuôi, Ha ha..."
Ở tuổi này, cô không hề thắc mắc tại sao hổ không có tai, không có đuôi, mà chỉ đơn giản là cảm thấy dễ nghe và thú vị.
Sau khi Lộ An Chi đàn một lần, cô bé liền lắc lắc cánh tay Lộ An Chi nói:
"Chơi lại, chơi lại lần nữa đi.”
Trương Tố Hinh ôm lấy Phi Phi, khuyên nhủ:
"Phi Phi ngoan, cha còn có việc bận. Chờ về nhà, mẹ đàn cho con được không?