Chương 16: [Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì

Lại đạp hành trình, linh thạch phấn (1)

Phiên bản dịch 7414 chữ

Lúc này, Cố Tú vẫn chưa nhận thức được sự thay đổi của thế giới bên ngoài, hắn vẫn đang đắm chìm trong việc chép lại cuốn Phù Lục Thiên Thư này

Nói là sao chép. Kỳ thực phần nhiều là cảm ngộ! Sức mạnh của cuốn vô danh cổ tịch này không chỉ dừng lại ở khả năng dung hợp công pháp mà nó còn có một công năng khác, đó chính là giúp cho người học mau chóng cảm ngộ. Về điểm này, lúc trước hắn đã trãi nghiệm qua với ba bản Đạo Kinh. Chỉ cần viết xướng công pháp vào cổ tịch là có thể thu được lĩnh ngộ cao thâm hơn.

Bất quá ba bản Đạo Kinh lúc trước, bản thân Cố Tu đã tỉ mỉ nghiên cứu qua, do đó cảm giác không rõ ràng, nhưng lần này đối với Phù Lục Phù Lục thì rõ ràng hơn. Quyển Thiên Thư Phù Lục này, bình thường nếu muốn hiểm thêm một chút thì cần thời gian cả một năm, nếu muốn hiểu rõ hoàn toàn thì cần phải tốn một thời gian rất dài.

Nhưng bây giờ, với sự giúp đỡ của những cuốn cổ tịch. Mỗi chữ Cố Tu viết đều khiến cảm giác của hắn đối với Thiên Thư Phù Lục trước mặt càng thêm sâu sắc.

Chỉ một ngày một đêm, Cố Tu đã viết xong nội dung của Thiên Thư vào trong cổ tịch. Nháy mắt! Cố Tu nhìn thấy quyển cổ tịch trong Đan Điền khí hải bỗng nhiên bùng nổ hào quang, sau đó, những trang giấy đột nhiên nổi lên, cuối cùng hóa thành một cuốn sách hoàn chỉnh, trôi nổi sang một bên. Nhưng trên bìa sách mới kia chỉ có có hai chữ. Phù thư!

Cố Tu đem nó lật ra, sắc mặt có hơi kinh ngạc. Bởi vì giờ khắc này, phù thư so với nguyên bản Thiên Thư Phù Lục lại còn lợi hại hơn! Cố Tú nhìn thoáng qua liền nhận ra điều gì đó. Bình thường phù lục chi đạo là đánh thức thiên địa đạo vận, cùng nhau hợp tác, để nó trở thành trợ lục cho mình. Mà Thiên Thư Phù Lục không chỉ là đánh thức thiên địa đạo vận, mà là để thiên địa đạo vận tự chủ tiếp xúc, thậm chí chủ động trở thành trợ lực cho phù sư, trong đó cũng bao gồm một ít hiểu biết về thiên địa đạo vận.

Về phần phù thư. . . Dù chỉ nhìn thoáng qua, Cố Tu vẫn có thể nhận ra. Những gì viết trong cuốn phù thư này không chỉ giới hạn ở thiên địa đạo vận hiện có, mà nó còn chứa đựng nội dung về cấu tạo của thiên địa đạo vận! Điều này làm cho Cố Tu có chút chấn kinh.

Thiên địa đạo vận vốn là thiên địa quy tắc chi lực, cho dù là cường giả Chí Tôn Đại Thừa kỳ, cũng không dám nói có thể bồi dưỡng ra được thiên địa quy tắc chi lực. Trên phù thư này, quả thực là một phương pháp thần kỳ!

Nhưng rất nhanh, Cố Tu lại lắc đầu, đóng quyển phù thư lại. Không phải sách phù này không đủ cường đại, mà là vì độ khó để hiểu quyển phù thư này cao hơn nhiều so với Thiên Thư Phù Lục. Cố Tu đã từng đứng ở đỉnh phong, hắn biết rõ, đối với tu sĩ mà nói, quan trọng nhất vẫn là bản thân! Hắn hôm nay quá yếu, luyện khí tầng ba vẻn vẹn chỉ là một tiểu tu sĩ mới nhập môn mà thôi, muốn cưỡng ép lĩnh hội phù thư cấp cao này căn bản không thể nào làm được. Nhìn càng nhiều, ngược lại càng có hại cho bản thân.

Thu lại thần thức, Cố Tu nhìn sang Thanh Trúc Can bên cạnh, ánh mắt hiện lên mấy phần cảm khái:

" Thanh Trúc Can này quả thực quá mạnh."

Dựa theo huyễn cảnh mà hắn nhìn thấy được. Thanh Trúc Can này Giang Tầm đã dùng rất nhiều lần, câu được qua không ít các loại thiên tài địa bảo, linh thạch tiên thuốc. Nhưng nhiều nhất vẫn là những thứ đồ vật vô dụng. Lần này, bản thân Cố Tu cũng không có hy vọng lớn, chỉ cần có thể lấy được một ít tài nguyên tu luyện là được.

Lại không nghĩ rằng, lần đầu tiên mình sử dụng lại có thể câu được thiên thư này! Hắn muốn lần nữa thả câu, nhưng Thanh Trúc Can lại không có động tĩnh gì

“Quả nhiên những gì mình thấy trong huyễn cảnh là thật, cái này cần đến thời gian mười ngày mới có thể sử dụng một lần”

Cố Tu cũng không mấy tiếc nối, đối với một tu sĩ, mỗi lần bế quan là mấy tháng, mười ngày chỉ như một cái chớt mắt mà thôi. Thu về ý niệm, Cố Tu bắt đầu thu dọn đồ đạc, hắn muốn rời đi. Trong một tháng này, hắn một mực vùi đầu khổ tu, chỉ để đạt đến tầng 3 luyện khí kỳ, bây giờ đã đạt được, cũng không cần thiết phải ở lại động phủ này nữa.

Không nói đến nơi đây khoảng cách Thanh Huyền thánh địa khá gần, tùy thời có khả năng sẽ bị phát hiện. Điều quan trọng hơn là nơi đây linh lực quá mức mỏng manh, không thích hợp để làm nơi ở lại lâu dài.

Con đường tu luyện, hạch tâm là linh khí. Địa phương có nhiều linh khí, khi tu hành tự nhiên cũng sẽ dễ dàng đạt được thành tựu, động phủ này linh khí quá mỏng. Trước đó một tháng, Cố Tu vẫn dùng linh thạch mà mình lưu lại trước đó để tu luyện, nay linh thạch đã hết, hắn không thể tiếp tục ở lại.

Đem động phủ dọn bố trí lại như cũ, Cố Tu cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi động phủ. Nhưng khi vừa mới ra khỏi cửa, Cố Tu không khỏi nhíu mày. Trên không trung một đạo cầu vòng hiện lên, tuy chỉ là thoáng qua nhưng Cố Tu vẫn nhận ra người kia chính là đại sư tỷ trước kia của mình.

“Niệm Triều Tịch! Nàng làm sao lại xuất hiện tại nơi này?"

Cố Tu nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ Niệm Triều Tịch là đang tìm kiếm chính mình. Đối với vị đại sư tỷ này, Cố Tu kỳ thực có ấn tượng không quá sâu, bởi vì năm trăm trước Niệm Triều Tịch là một người rất lãnh đạm, với hắn không tính là thân thiết. Năm trăm năm phía sau, khi hắn trở về tông môn, mối liên hệ với nàng đã ít lại càng ít thêm. Tuy rằng không biết Niệm Triều Tịch vì sao lại đến nơi đây, nhưng để đề phòng bất trắc, Cố Tu quay đầu vào trong động phủ lần nữa bố trí một phen, sau đó mới hướng vào rừng cẩn thận rời khỏi.

Cố gáng trốn tránh để không bị Niệm Triều Tịch gặp được, hạn chế phát sinh thêm sự cố. Lần này hắn có mục tiêu của mình.

Vân Tiêu thành!

Tòa thành trì này cách xa Thanh Huyền thánh địa, là một toà thành của những tán tu không bị bất kỳ thế lực nào kiểm soát

Khi Cố Tú rời khỏi Thanh Huyền thánh địa, hắn đã quyết định chỉ làm một tên tán tu, cả đời sẽ không gánh chịu quá nhiều gánh nặng, chỉ sống cho chính mình.

Nơi này là một nơi tốt để đi. Và quan trọng hơn là, nếu những gì hắn nhìn thấy trong huyễn cảnh vạn năm không sai thì Vân Tiêu Thành trong tương lai không xa sẽ có được một đại cơ duyên. Trong huyễn cảnh, cơ duyên kia cuối cùng trở thành trợ lực cho Giang Tầm. Nhưng bây giờ, thân là một tán tu, Cố Tu cũng muốn tranh đoạt một chuyến

Nửa ngày sau khi Cố Tu rời khỏi động phủ, nơi mà suốt năm trăm năm qua chỉ có Cố Tu đi vào. Giờ phút này, lại nghênh đón người thứ hai tới.

Người đến không ai khác chính là Niệm Triều Tịch!

Một tháng.

Cố Tu rời khỏi tông môn tới bây giờ, đã một tháng trôi qua, mà Niệm Triều Tịch cũng tìm Cố Tu trong suốt một tháng qua. Mặc dù phần lớn thời gian, nàng đều rơi vào tình trạng hôn mê do phản phệ từ việc xem thiên cơ của thuật bói toán. Thậm chí cho tới bây giờ thương thế vẫn như cũ chưa từng khỏi hẳn. Nhưng cũng may, sau khi trả giá nhiều như vậy, rốt cục nàng vẫn là thành công!

Nhìn hang động trước mắt, Niệm Triều Hi trong mắt tràn đầy xúc động: "Nơi này có dấu vết trận pháp, thiên cơ bói toán của ta không sai, Cố Tú rời khỏi tông môn không có đi Thanh Huyền Thành, mà là tới đây!"

Xác nhận suy nghĩ của mình, Niệm Triều Tịch hít một hơi sâu, không có tùy tiện xông vào động phủ, mà là nhẹ giọng hô:

"Tiểu sư đệ?"

Trong động phủ hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ đáp lại. Niệm Triều Tịch nhịn không được mở miệng lần nữa:

"Tiểu sư đệ, là ta, ta là đại sư tỷ ngươi Niệm Triều Tịch."

Trong động phủ vẫn như cũ hoàn toàn yên tĩnh.

"Sư tỷ có mấy lời muốn nói với ngươi. . ."

"Ta có thể đi vào không?"

Giọng nói của Niệm Triều Tịch run run, nhưng lúc này sự tĩnh lặng trong động lại khiến cho trong lòng Niệm Triều Tịch căng thẳng.

Bạn đang đọc [Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì của La Bặc Vị Bạc Hà Đường

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10d ago

  • Lượt đọc

    24

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!