Chương 17: [Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì

Lại đạp hành trình, linh thạch phấn (2)

Phiên bản dịch 7400 chữ

“Chẳng lẽ. . . Tiểu sư đệ đã xảy ra chuyện?” Nghĩ tới đây, Niệm Triều Tịch cuối cùng không dám lơ là, cấp tốc lao vào trong động phủ.

Nhưng. . . trong động phủ không có bóng dáng của sư đệ, thậm chí toàn bộ hang động đều phủ đầy bụi bặm, cũng không có dấu vết của bất kỳ ai đến đây.

"Cái này. . ."

"Làm sao có thể?"

“Động phủ này vừa nhìn là biết do sư đệ của ta tạo ra, Thiên Cơ thuật của ta cũng cho thấy sư đệ của ta ở trong động phủ này mà..."

"Chẳng lẽ Thiên Cơ Thuật xảy ra vấn đề?"

Niệm Triều Tịch trong lòng không thể tin được, nàng vẫn luôn tự tin vào Thiên Cơ Thuật của mình, nhưng một tháng qua, mỗi khi nàng dùng thiên cơ thuật để thăm dò Cố Tu đều gặp phải phản phệ. Điều này làm cho nàng có chút hoài nghi, có hay không thiên cơ chi thuật của mình đã xảy ra vấn đề.

"Không đúng!"

"Động phủ này có vấn đề!"

"Rõ ràng tro bụi giăng đầy, nhưng vì sao bỏ hoang lâu như vậy, lại ngay cả rắn, côn trùng, chuột, kiến đều không có?"

"Hơn nữa trận pháp này gần đây có dấu tích khởi động qua!"

"Cái này. . ."

Bỗng nhiên, Niệm Triều Tịch phát hiện ra một điều, trong mắt cũng lần nữa hiện ra kinh hỉ:

"Là tiểu sư đệ!"

"Tiểu sư đệ từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận, hắn không muốn bị người khác truy tung, do đó trước khi rời đi đã bố trí lại nơi này!"

"Hắn nhất định là ở ngay gần đây!"

Nàng tu luyện Thiên Cơ Chi Thuật, vì để tránh cho hại người hại mình, nên rất ít cùng người khác thân thiết.

Nhưng nàng đối Cố Tu, kỳ thực hiểu rất rõ. Vị sư đệ này của mình năm trăm năm trước tính cách vẫn luôn cẩn thận, cho nên hắn làm ra loại chuyện như thế này, thật sự không có gì ngạc nhiên. Khi đã xác định suy đoán trong lòng, Niệm Triều Tịch bắt đầu cẩn thận tìm kiếm. Vừa mới tìm, quả nhiên nàng liền tìm được vài thứ. Ở một góc của động phủ, xen lẫn trong tro bụi xuất hiện màu phấn xanh.

"Đây là. . ."

"Linh thạch?"

“Linh thạch đã bị hút cạn?"

Niệm Triều Tịch hơi kinh ngạc, linh thạch có thể dùng trực tiếp để tu luyện, sau khi toàn bộ linh khí bị hấp thu thì linh thạch sẽ tự động vỡ vụn. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Điều thực sự kỳ lạ là tại sao linh thạch lại vỡ thành dạng bột như vậy? Bình thường linh thạch dùng để điều khiển pháp khí, hoặc là thôi động trận pháp, linh thạch bởi vì bị tiêu hao nhanh chóng trong một thời gian ngắn nên sẽ bị vỡ vụn ra thành từng mảnh. Nhưng nếu là tu sĩ dùng vào việc tu luyện thì linh khí chứa trong linh thạch sẽ bị tiêu hao từ từ, đến khi linh khí tiêu hao hết nó mới biến thành bộ dáng như thế này.

"Chẳng lẽ tiểu sư đệ đã khôi phục tu vi?"

"Hắn đang bắt đầu tu luyện lại sao?"

Niệm Triều Tịch hơi kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng đột nhiên cảm thấy đau lòng. Bởi vì khi tu sĩ hấp thu linh lực trong linh thạch sẽ lo lắng linh thạch vỡ thành từng mảnh và làm bẩn quần áo của mình, do đó rất nhiều người sẽ vứt bỏ linh thạch khi còn lại chút linh lực cuối cùng.

Mà trong linh thạch này không còn sót lại một tia linh khí nào. . . Bình thường những tán tu do không có đủ linh thạch để tu luyện mới làm ra loại chuyện như thế này, nhưng khi nghĩ đến bổng lộc hàng tháng của Cố Tu ở Thanh Huyền tông trước đây...Niệm Triều Tịch cảm thấy đau lòng vô cùng.

"Tiểu sư đệ, ta sẽ tìm được ngươi!"

"Ta sẽ bù đắp cho ngươi!"

Niệm Triều Tịch đưa ra quyết định, cuối cùng ra khỏi toà động phủ, cả người đạp không mà bay lên:

"Hắn nhất định vừa rời đi không lâu!"

Chỉ là thời điểm nàng định lần nữa bày ra thuật truy tung thì ngọc bài bên hong nàng đột nhiên kêu ong ong lên. Niệm Triều Tịch khẽ nhíu nhíu mày.

Sư tôn triệu về gấp ư!

Lại nhìn tin nhắn hiện lên ngọc bài, nội dung chỉ có một câu.

Mau trở về! ! !

Niệm Triều Tịch do dự một lúc, cuối cùng vẫn là thở dài, liếc nhìn dãy núi Thiên Tề trãi dài vô tận, quay người bay về Thanh Huyền thánh địa

Bên kia, Cố Tu lúc này đang dừng lại ở một nơi trong rừng, lúc này hắn cũng cảm nhận được điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng ngay lập tức hắn liền thu hồi thần thức, ngưng thần nhìn về phía trước

Phía trước có yêu tà chặn đường!

Trước mặt hắn là một con yêu lang một mắt với tứ chi to lớn và mạnh mẽ, cùng một vết thương gớm ghiếc trên mặt. Trên người nó, máu đang nhỏ từng giọt xuống đất. Nó hiển nhiên coi Cố Tu như đồ ăn, nước miếng chảy ròng ròng nơi khóe miệng, nhàn nhạt nhìn Cố Tu bằng một mắt.

Nhìn thấy con yêu lang này, Cố Tu không khỏi cau mày. Thiên Tề sơn mạch này hung thú tàn phá bốn phương, nửa đường gặp được yêu thú là chuyện rất bình thường, nhưng nơi đây thuộc về ngoại vi của sơn mạch, bình thường yêu thú thực lực cũng sẽ không cao. Nhưng con yêu lang trước mắt này lại đang toả ra khí tức của một con yêu thú cấp 2

Tu vi của tu sĩ Nhân tộc đại khái có thể chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Đại Thừa. Yêu tộc cùng Nhân tộc có phương thức tu luyện khác nhau, cảnh giới phân chia giai đoạn đầu cũng khác biệt. Như yêu thú cấp 2, thực lực đã có thể so với Luyện Khí hậu kỳ, dựa theo khí tức của con yêu thú này cô đọng, thực lực của nó đã có thể sánh ngang với tu sĩ Luyện Khí tầng tám. Nhưng…Đối mặt với ánh mắt hung dữ của con yêu lang này, Cố Tu cũng không hề khiếp đảm, ngược lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

"Ngươi tu hành không dễ dàng, đối với ta cũng vô dụng, ta không muốn giết ngươi."

Đáng tiếc con lang yêu này linh trí không cao, lúc này trong mắt nó lóe lên một tia hàn quang, đột nhiên hướng về Cố Tu lao tới. Gặp tình huống này, Cố Tu chỉ khẽ lắc đầu, lấy ra một khúc cây vừa mới nhặt được ở dọc đường…Ngưng Khí… Định thần!

Sát khí của năm trăm năm chiến đấu ở cấm địa bắt đầu tỏa ra từ cơ thể hắn. Tuy rằng tu vi của hắn chỉ có Luyện khí tầng ba, nhưng năm trăm năm chiến đấu không ngừng nghỉ đã mang đến cho hắn vô số kinh nghiệm. Yêu thú cấp hai thì sao? Nếu đã cản đường, vậy thì liền chém!.

Tuy nhiên, khi yêu lang sắp lao tới nơi, khí tức của Cố Tu đột nhiên kiềm chế lại. Khoảnh khắc tiếp theo, một cây thương Hồng Anh từ xa bay tới đâm thẳng vào mặt con lang yêu!

Nếu như không phải yêu lang cảm giác được nguy hiểm, kịp thời dừng lại, nó đã sớm bị ngọn thương này đóng đinh xuống đất!

Cố Tu nghiêng đầu nhìn lại. Cách đó không xa, một nữ tử mặc chiến bào màu đỏ xuất hiện. Người phụ nữ này có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trên lông mày có vài phần khí khái anh hùng, mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa tung bay trong gió, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.

Sau khi ném ngọn thương ra, đối phương nhanh chóng lao về phía hắn, gần như ngay lúc Cố Tu nhìn thấy nàng. Nàng đã tới trước mặt Cố Tu. Nàng giơ tay ra, trường thương Hồng Anh lập tức bay về trong tay nàng, phát ra tiếng ong ong.

Cô nàng cầm lấy trường thương, dùng tay vung lên, Hồng Anh thương lập tức chặn Cố Tu và lang yêu lại.

Làm xong những chuyện này, cô nàng hướng về Cố Tu nhẹ gật đầu, xin lỗi nói:

"Xin lỗi, tôi đang truy kích con yêu lang này, không nghĩ nó lại chạy tới vùng núi ngoại vi này, đạo hữu có bị thương không?"

Cố Tu lắc đầu, liếc nhìn ngọc bài treo bên hong đối phương. Đó là một khối ngọc bài cổ, có lai lịch không đơn giản, trên đó viết hai chữ cổ lớn: Thiên Sách!

Lúc Cố Tu đánh giá đối phương, nữ tử trước mặt cũng đang đánh giá Cố Tu. Cô nàng có phần ngạc nhiên trước mái tóc trắng của Cố Tu. Nhưng vào lúc này, Cố Tu đột nhiên nói:

"Con yêu lang kia muốn đánh lén”

“Hả?”

Nữ tử ngẩn người, nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy lang yêu bởi vì sự xuất hiện của mình mà trở nên cực kỳ cảnh giác. Nó đã âm thầm tích lũy sức mạnh và đột nhiên phóng một đạo phong nhận về phía cô.

Bạn đang đọc [Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì của La Bặc Vị Bạc Hà Đường

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10d ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!