Chương 102: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Trấn Quốc Công Lục Quảng Mục

Phiên bản dịch 8606 chữ

Hỏi rồi mới biết, thì ra những người ở trong Thành Đông tất cả đều là kẻ quan to chức lớn, quý nhân của kinh thành, ngoại trừ phủ đệ của Trấn Quốc Công Lục Quảng Mục, những nhà lớn xung quanh, đại đa số đều là phủ đệ của các trọng thần trong triều.

Người trung niên ấy là quản gia của Lục phủ, tự xưng là Lão Kim.

Đi theo Lão Kim vào Lục phủ, vừa đi qua khỏi bức tường bình phong chính là hoa viên.

Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, không còn nhìn rõ vẻ rực rỡ, mỹ lệ của những loài hoa trong hoa viên.

Nhưng khi theo Lão Kim vào trong Lục phủ, Lâm Quý bây giờ mới biết thì ra hắn từ trước đến giờ chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

May thay hắn cảm thấy nhà ở Lương thành của mình xem ra cũng không tệ lắm.

Nhưng bây giờ chỉ đơn giản là một hoa viên của Lục Phủ mà thôi, cũng bì được so với cả căn nhà ở Lương thành rồi.

Cứ đi mãi đã đi qua tận bốn năm tiểu viện, đi qua khoảng bảy tám hành lang, Lão Kim cuối cùng cũng dừng bước.

“Lão gia, Lâm đại nhân đến rồi”.

“Cho hắn vào đây”. Một giọng nói rất già dặn, trầm ấm vang lên.

Lâm Quý lúc này bỗng im bặt không nói câu gì, trong lòng có chút căng thẳng.

“Lâm đại nhân”. Lão Kim nhìn sang Lâm Quý.

Lâm Quý gật nhẹ đầu, đi vào đại sảnh trước mặt.

Vừa mới bước vào, Lâm Quý cảm thấy có chút áp lực cứ bủa vây lấy hắn.

Bước chân của hắn cũng chậm dần, nhưng rất nhanh hắn đã chịu được áp lực ấy.

Đập vào mắt hắn là một bàn ăn dài, hai bên có nha hoàn chờ để hầu hạ, áp lực này dường như là nhắm vào hắn.

Mỗi một bước chân đặt xuống, Lâm Quý đều cảm thấy cơ thể hắn như nặng thêm một phần.

Nhưng chính vào lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng bỗng từ đâu vang lên.

“Gia gia!”

Áp lực khi nãy bỗng tan biến mất.

Lâm Quý ngẩng đầu, nhìn về hướng âm thanh ấy vọng lại, cũng khi đó người hắn đơ hết ra.

Trong ấn tượng của hắn, Lục Chiêu Nhi tóc thắt bím dài, mặc quần áo toát lên vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng ít nói.

Nhưng ngay lúc này, mĩ nhân trước mặt khoác trên mình là một thân bạch y, tóc dài quấn khăn, quả thật khiến hắn ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Lục Du Tinh?” Lâm Quý ngờ vực không dám nhận người quen.

Ở trong nhà gọi ta là Chiêu Nhi được rồi”. Khóe miệng Lục Chiêu Nhi khẽ cong, tuy rất nhỏ nhưng Lâm Quý vẫn có thể nhìn ra được.

“Hừm!” Một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Lâm Quý lúc này mới nhìn qua một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi ở đầu bàn ăn.

“Lương Châu Tổng Bộ Lâm Quý, tham kiến Trấn Quốc Công”.

Ánh nhìn của Lục Quảng Mục rất thâm sâu, nhìn Lâm Quý một lượt từ trên xuống dưới, mới gật đầu.

“Trông vẻ ngoài cũng không tệ, khí khái nhân tài trượng phu, ngồi đi”.

Lâm Quý được nha hoàn dẫn tới chỗ ngồi.

Cả một bàn ăn như thế chỉ mỗi ba người, Lục Quảng Mục ngồi ngay vị trí chủ tọa, Lục Chiêu Nhi ngồi ở bên ghế bên cạnh, còn Lâm Quý ngồi phía đối diện của Lục Chiêu Nhi.

Hai người bốn con mắt nhìn nhau, Lâm Quý không thốt lên lời.

Tiếng kêu của cái bụng không biết từ đâu mà đánh trống liên tục.

Sớm biết cái kiểu chiêu đãi mà Lục Chiêu Nhi nói chính là thế này, hắn có chết cũng sẽ không bao giờ nhận lời đến Lục phủ.

Đợi Lâm Quý ngồi xong, Lục Quảng Mục phất tay nói: “Người đến rồi, khai tiệc đi”.

Các nha hoàn đồng thanh vâng dạ, chỉ một lúc sau, vô số các món cao lương mỹ vị đều bày ra hết bàn.

Có hai nha hoàn chia nhau đứng bên cạnh Lâm Quý, một người rót rượu, người còn lại gắp thức ăn.

Lâm Quý không chịu được như thế, lịch sự từ chối khéo sự nhiệt tình của hai cô hầu gái.

Khi đó Lục Quảng Mục đã bắt đầu dùng thiện, một chữ cũng không nói, cả một bàn sơn hào hải vị không động đến một đũa, chỉ lâu lâu thì gắp một ít dưa chuột ở dĩa nhỏ trước mặt.

Thấy thế, Lâm Quý cũng không cẩn thânh dè chừng nữa, ăn bữa cơm thôi mà, sợ cái rắm ấy, đã thế những sơn hào hải vị kia khơi dậy sự thèm thuồng của hắn.

Chỉ là vừa mới cầm đũa gắp một miếng thịt bò, Lục Quảng Lục bỗng cất tiếng.

“Lâm Quý, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Lâm Quý vội buông đũa xuống.

“Hai mươi hai rồi”.

“Thông Huệ Cảnh đúng không?” Ánh mắt của Lục Quảng Mục mang đầy vẻ dò xét.

“Vâng”.

Lục Quảng Mục gật đầu nói: “Thời gian ngươi tu luyện quá trễ, dù có được sự giúp đỡ của Tông môn thế gia hay không, cũng vẫn phải dựa vào thực lực cố gắng của bản thân ở Giám Thiên Ty…có được thành tựu như hôm nay, đã là tốt lắm rồi”.

Nghe nói thế, Lâm Quý vô thức nhìn sang Lục Chiêu Nhi.

Tình huống này sao không đúng lắm, đây là đang tra hỏi ta sao?

Lục Chiêu Nhi chỉ cười mỉm với Lâm Quý, không thốt lên tiếng nào, hoàn toàn như biến thành một con người khác so với khi ở Lương Châu.

Lục Quảng Mục hỏi tiếp: “Phụ thân ngươi thì sao?”

“Bọn họ hiện đang ở Duy Châu”. Lâm Quý thành thật trả lời.

Phải rồi, trước đây hắn cũng có phụ mẫu, vốn không phải cô nhi.

Chỉ là sau khi hắn vượt qua sát hạch để ở lại, liền rất ít qua lại, nên dẫu sao cũng có chút ít không thân quen.

Sau khi gia nhập vào Giám Thiên Ty không lâu, Lâm Quý phải trải qua những ngày tháng lưỡi đao nếm máu, vì để tránh liên lụy đến người nhà, cũng để họ được bình an mà sống, đành đưa phụ mẫu rời khỏi Lương Châu, đưa họ đến Duy Châu.

Phụ thân hắn lúc còn trẻ vốn làm ăn sinh sống ở Duy Châu, di dời đến Duy Châu cũng là ý của phụ thân hắn.

Vả lại cách một thời gian hắn lại gửi chút tiền về, đủ để bọn họ có được cuộc sống sung túc như bình thường.

Theo như thư mà phụ mẫu hắn gửi lên, bọn họ ở Duy Châu sống cũng rất tốt.

Phụ thân có tiền rồi lại muốn nạp tiểu thiếp, liền bị mẫu thân hắn cự tuyệt, còn thu lại toàn bộ tiền để tự quản, cắt đứt ý niệm đó của phụ thân hắn.

Ngoài ra, hai vị lão nhân gia ở Duy Châu còn làm lụng chút ít để sinh nhai.

Trong thư ngày trước phụ mẫu hắn còn viết tiền ở nhà bọn họ dùng cũng không hết, bảo Lâm Quý đừng gửi tiền nữa, để dành tiền cho bản thân sau này còn cưới vợ nữa.

Chỉ là những chuyện về gia sự thế này trước nay Lâm Quý không nói với bất kì ai.

Nghe Lâm Quý trả lời như thế, Lục Quảng Mục có chút ngạc nhiên.

“Ngươi có quan chức tại thân, lại không thiếu tiền, sao không để song thân phụ mẫu ở bên cạnh phụng dưỡng?”

Lâm Quý lắc đầu.

“Giám Thiên Ty không phải nơi an toàn, lỡ như ngày nào đó ta chết trước mặt hai vị lão nhân gia, thì phải làm sao?”

Lục Quảng Mục có chút kinh ngạc, không ngờ đáp án lại là như vậy.

Lâm Quý tiếp tục nói: “Chi bằng sớm đưa hai vị lão nhân gia cách xa nơi này chút, đưa đủ tiền cho bọn họ dưỡng lão. Muốn sinh thêm con cũng được, không con cũng chẳng sao, chung quy là tình cảm nhạt dần thì lỡ sau này ta có xảy ra chuyện, hai vị lão nhân gia cũng sẽ không quá đau lòng”.

Đây đều là những lời trong lòng của Lâm Quý.

Đương nhiên, ngoài ra, cũng có nguyên do để hắn không quá thân thiết với phụ mẫu.

Dù sao cũng đi cả nửa ngày đường.

Lục Quảng Mục nghiêng nhẹ đầu, nhìn về Lục Chiêu Nhi.

“Phụ mẫu của nha đầu này cũng không có ở bên cạnh, hiện đang trấn thủ tại biên quan Vân Châu”.

“Trấn Quốc Công một đời anh hung, Lâm Quý bái phục”. Lâm Quý cảm thán nói.

Lục Quảng Mục lại lắc đầu, nhìn các nha hoàn bên cạnh nói: “Các ngươi đều lui cả đi”.

Sau khi ra lệnh cho bọn nha hoàn lui xuống, Lục Quảng Mục nhìn Lục Chiêu Nhi.

Lục Chiêu Nhi hiểu ý, liền đứng dậy đi ra đóng cửa lớn lại.

Nhìn thấy thế, Lâm Quý cảm thấy có chút hồi hộp, đây rốt cuộc là đang hát vở kịch nào vậy? Bọn ta chỉ mới gặp nhau lần đầu mà thôi!

Quả nhiên, đợi Lục Chiêu Nhi quay lại ngồi xuống đàng hoàng, Lục Quảng Lục mới nói: “Lâm Quý, ta có việc này muốn nhờ ngươi đi làm, ngươi có đồng ý hay không?”

Lâm Quý giật mình, nhìn sang Lục Chiêu Nhi.

Lục Chiêu Nhi không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hắn.

“Dám hỏi Trấn Quốc Công, là việc gì mà ngài lại nhờ một Bổ Đầu nhỏ nhoi như ta đi làm?”

Chiêu Nhi nói ngươi phá án rất mạch lạc, tường tận, việc này giao cho ngươi thì quả thật hợp lý hơn bất kì ai.

Lục Quảng Mục đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Quý: “Ngươi đừng nghĩ rằng Trấn Quốc Công ta đây quyền cao chức trọng, đứng ở vị trí dưới một người trên vạn người, phải đứng ở đây rồi mới hiểu thế nào là đi trên băng mỏng, khắp nơi đều là cạm bẫy chết người”.

“Chiêu Nhi, con nói với hắn đi”.

Sau khi nói xong, Lục Quảng Mục liền rời đi.

Lúc này ở đại sảnh chỉ còn lại mỗi Lục Chiêu Nhi và Lâm Quý hai người.

Nhìn Lục Chiêu Nhi ăn mặc giản đơn, hút mắt như thế, Lâm Quý nhất thời không biết nên nói gì chỉ đành im lặng.

“Lục Du Tinh, hôm nay là đang hát vở nào vậy? Ta đây có chút…..”

“Đã bảo ngươi rồi, ngoại trừ những lúc thi hành công vụ, cứ gọi ta là Chiêu Nhi được rồi”. Ánh mắt Lục Chiêu Nhi thoáng cười nhẹ, rất vừa ý với bộ dạng ngại ngùng của Lâm Quý.

Nhưng nụ cười ấy rất nhanh lại biến mất.

“Chuyện mà gia gia nói….thôi đi, ngươi đi theo ta trước đi”. Sắc mặt Lục Chiêu Nhi bỗng chốc có chút nghiêm trọng, cô đứng lên đi ra ngoài.

Lâm Quý chỉ còn cách đứng lên đi theo.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!