Chương 109: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Phỏng đoán về Nhân Quả Bộ

Phiên bản dịch 7657 chữ

Thiên Cương kiếm không chỉ dài hơn phối kiếm nguyên bản của Lâm Quý không ít mà còn nặng hơn, vì vậy không tiện treo ở bên hông, hắn chỉ có thể cõng ở phía sau.

Sau khi rời khỏi tổng nha Giám Thiên Ti, trong lòng Lâm Quý vẫn luôn có một loại cảm giác không nói nên lời.

Giống như một loại vướng bận nào đó đã biến mất, lại giống như một chuyện nào đó đã được giải quyết ổn thỏa.

Loại cảm giác này cũng không xa lạ với Lâm Quý. Mỗi lần hắn ghi chép lại sự việc trong Nhân Quả Bộ, sau khi hoàn thành, hắn đều sẽ có loại cảm giác này.

Sau cảm giác đó là thiên đạo tặng quà, dùng đủ loại phương thức xuất hiện trong tay hắn.

Một sự việc có bắt đầu, có kết thúc, và có nhân quả.

Giải quyết nhân quả, đạt được quà tặng thì mới coi như viên mãn.

“Nhưng ta rõ ràng không ghi lại vụ án Biến Bà của Lục phủ vào Nhân Quả Bộ.” Lâm Quý không thể giải thích được.

Chuyện này liên lụy quá lớn, liên quan đến Hoàng tộc Đại Tần, Lâm Quý cũng không muốn tham dự quá nhiều, bởi vậy mới không ghi lại trong Nhân Quả Bộ.

Nhưng loại cảm giác quen thuộc này lại không thể giả được.

Không chỉ như thế, từ chuyện này, Lâm Quý lại liên tưởng đến rất nhiều.

Nửa năm nay, rõ ràng tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn không ít, tư chất của bản thân hắn cũng không tính là tốt, mặc dù bởi vì Nhân Quả Bộ, nên mỗi một lần đột phá đều nước chảy thành sông.

Nhưng đây cũng là quá trình tích lũy rất dài.

Từ lúc đột phá Đệ Tam cảnh, tiếp nhận chức vụ bộ đầu huyện Thanh Dương, đến khi đột phá Đệ Tứ cảnh.

Lâm Quý mất ba năm để tích lũy.

Mặc dù tốc độ này không hề chậm.

Nhưng so với bây giờ, sau khi đột phá Đệ Tứ cảnh, mới mấy tháng đã đột phá đến Đệ Tứ cảnh trung kỳ.

Hai loại tốc độ này rất khác nhau, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

“Ta mới lấy được Lưu Ly bảo giáp không bao lâu, như vậy chuyện tốc độ tu luyện của ta không liên quan đến việc này.”

Lâm Quý nghĩ ngợi, vô thức ngẩng đầu nhìn trời.

Lại lấy Nhân Quả Bộ lấy ra, tỉ mỉ lật xem.

“Chẳng lẽ mặc dù là chuyện không ghi chép, nhưng chỉ cần hoàn thành, cũng có chỗ tốt.”

“Chẳng qua loại chỗ tốt này là đến một cách bất tri bất giác, trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra, nhưng sau một khoảng thời gian thì sẽ trở nên rất rõ ràng. Nếu không cũng không giải thích được chuyện tốc độ tu luyện của ta trở nên nhanh hơn.”

Chỉ cần là chuyện ghi chép trong Nhân Quả Bộ, một khi hoàn thành, như vậy ngày hôm sau tất nhiên sẽ có quà tặng.

Đây là quy luật mà Lâm Quý đã sớm mò mẫm ra.

Nhưng hắn không nghĩ tới, mặc dù chưa từng ghi chép, Nhân Quả Bộ dường như cũng đang âm thầm ảnh hưởng đến hắn.

“Cho nên ghi chép không phải là điều kiện bắt buộc. Có lẽ điều kiện bắt buộc là... công đức?”

Lâm Quý lại nhìn thanh trường kiếm trong tay mình.

Hắn liên tưởng đến việc này, chính là bởi vì Thiên Cương kiếm.

Cầm Thiên Cương kiếm, giống như hắn đang cầm quà tặng của Thiên Đạo vậy.

“Cho nên chuyện Biến Bà, mặc dù không được ghi chép, nhưng cũng đủ lớn để cho ông trời ban quà tặng cho ta?”

Lâm Quý hơi nheo mắt lại.

Thanh kiếm này là một thanh kiếm tốt, nhưng hắn không vui nổi.

Sự bất thường này khiến hắn càng cảm thấy một loại cảm giác đè nén như gió mưa giông bão sắp đến.

“Bội kiếm của ti chủ đại nhân đầu tiên nhất định là pháp khí thượng thừa, phẩm giai không thấp. Cao đại nhân sao lại thưởng món đồ như vậy cho mình?”

...

Trong một hang động tối tăm.

Một người mặc hắc bào đang khoanh chân ngồi, trong miệng lẩm bẩm những từ ngữ kỳ quái.

Trước mặt y, đại đỉnh bị hỏa diễm cực nóng bao quanh, toàn bộ thân đỉnh đều hơi lắc lư, khiến người ta có một loại cảm nó có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Một lát sau, ngọn lửa dần tan đi.

Người mặc hắc bào đứng dậy, trên mặt mang theo vài phần phấn chấn, mở nắp đại đỉnh ra.

Một cỗ mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt, khiến y không thể không lui về phía sau nửa bước.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

“Thế nào?” Người mặc bạch bào mang theo vài phần tò mò.

Theo lý mà nói, gã không nên tò mò, thiên hạ này rất khó có chuyện kỳ lạ gì có thể làm cho gã tò mò.

Nhưng lúc này, hành động của người mặc hắc bào lại làm thỏa mãn khẩu vị của gã.

Người mặc hắc bào cũng không trả lời, chỉ nhìn vật trong đỉnh.

Đó là một bộ xương, dài chừng mười thước.

“Không đủ hoàn mỹ, nhưng cũng đủ rồi.” Trong giọng nói của người mặc hắc bào rốt cục có thêm vài phần thoải mái.

Nghe vậy, người mặc bạch bào cũng nở nụ cười.

Y xích lại gần đại đỉnh, liếc nhìn vào bên trong.

Nhưng y lại nhìn không ra cái gì.

“Chỉ bằng thứ này, ngươi lại dám đi kinh thành chịu chết?”

“Nếu việc không thành, ta lại chuyển thế trùng tu là được.” Người mặc hắc bào nhìn về phía người mặc bạch bào, nhếch miệng cười: “Nhưng nếu thành... những gì Tần gia nợ ta ngàn năm trước, ta muốn thu hồi cả gốc lẫn lãi.”

Nghe nói như vậy, người mặc bạch bào nhìn y thật sâu, thở phào nhẹ nhõm.

“Cho nên mới nói đánh hổ không chết thì sẽ vô cùng phiền phức! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.”

“Ha ha, là Tần gia không giữ lời hứa trước. Trước khi thành sự ăn nói đường hoàng, sau khi thành sự lại trở mặt không nhận. Chuyện tốt trong thiên hạ đều để Tần gia chiếm, nhưng một lần chiếm chính là ngàn năm, lý nào có chuyện như vậy!”

Nói đến đây, thấy người mặc bạch bào không có ý kiến gì nữa, người mặc hắc bào cũng không còn tâm tư tiếp tục than thở.

“Bên ngươi chuẩn bị như thế nào?” Người mặc hắc bào hỏi.

“Đại trận ta lưu lại ở Hoàng Lăng bị phá.”

“Bây giờ mới phát hiện?” Người mặc hắc bào hơi kinh ngạc.

Người mặc bạch bào cũng không nhịn được cười hai tiếng.

“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới. Lão già Tần Miễn kia chắc bế quan đến hồ đồ rồi.”

“Thủ đoạn nên lưu lại đều đã lưu lại, nên bố trí cũng đều đã chuẩn bị đầy đủ. Đại trận kia vốn chỉ là thủ đoạn che mắt, họa dẫn thủ đoạn của Đông Thủy mà thôi.”

Người mặc hắc bào gật đầu, lại hỏi: “Bàn Long Sơn... thế nào rồi?”

Người mặc bạch bào trầm tư một lát, ý cười trên mặt tản đi không ít.

“Không hổ danh là Bàn Long Sơn.”

Câu trả lời này cũng không làm cho người mặc hắc bào bất ngờ.

“Tần gia nắm trong tay thiên hạ cửu châu đã ngàn năm, nội tình thâm hậu một chút cũng không kỳ quái. Nhưng chúng ta cũng không phải vì Cữu Ngũ Chi Vị kia mới mưu tính, không cần cứng đối cứng.”

“Nếu không phải như thế, ta cũng không dám phiêu bạt cùng ngươi.” Người mặc bạch bào nói.

Nghe gã nói như vậy, người mặc hắc bào không nhịn được cười hai tiếng.

Có lẽ bởi vì động tác quá lớn nên mũ trùm đầu y rơi xuống phía sau cổ, lộ ra ngũ quan.

Đó là một khuôn mặt già nua, lông mày trắng.

Nhưng trên đầu, một sợi tóc cũng không có, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy mấy dấu vết sẹo.

“Thiên hạ này còn có chuyện ngươi không dám? Chỉ là muốn hay không thôi, cần gì phải khiêm tốn như vậy! Thái Nhất Môn ngươi đứng đầu đạo môn trong thiên hạ, địa vị như vậy còn phải khuất phục dưới vương triều. Đổi lại là ta, cũng nuốt không trôi khẩu khí này.”

Người mặc bạch bào vội vàng lắc đầu xua tay.

“Đừng nói bậy, ta không phải là người của Thái Nhất Môn.”

Người mặc hắc bào có vẻ hứng thú, trên gương mặt già nua tràn đầy nụ cười tà dị.

“Quen biết lâu như vậy, ngươi lại chưa bao giờ muốn lộ mặt. Bây giờ mọi chuyện sắp kết thúc, còn không muốn cởi mũ xuống sao?”

“Lúc trước, khi chúng ta hợp mưu đã nói qua, sẽ không truy cứu thân phận của đối phương.” Người mặc bạch bào lắc đầu.

“Nhưng ngươi đã thấy mặt ta rồi.”

“Ngươi giống như Thiên Cơ, ta cũng không biết đây là kiếp thứ mấy ngươi trùng tu, thấy với không thấy có gì khác nhau?”

Người mặc hắc bào lại lắc đầu.

“Không, có khác biệt. Trước đây có thể không, nhưng bây giờ đã có rồi.”

“Ý ngươi là sao?”

Người mặc hắc bào đi tới cửa sơn động, ánh mắt nhìn về phương xa.

Hướng về phía bắc.

“Kiếp này, không chỉ ta trở lại...”

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!