Chương 114: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Loạn cục

Phiên bản dịch 8266 chữ

"Chẳng lẽ trận mưa này là thủ đoạn của người áo bào trắng?" ánh mắt của Lâm Quý toát lên vẻ kinh ngạc.

Tuy nói hô mưa gọi gió trong 1 phạm vi nhỏ cũng không phải là thủ đoạn gì cao minh, nhưng cơn mưa với trình độ như vậy, Lâm Quý còn chưa bao giờ nghĩ ra là do lực lượng của 1 người làm được.

Ngắm nhìn ra xa, toàn bộ phương viên ở trong trăm dặm đều đã bị mây đen bao phủ.

Bậc này thiên uy, vậy mà lại do nhân lực gây nên?

"Thật là khó tin." Giọng nói của Lôi Báo cũng tỏ ra kinh ngạc.

Đúng lúc này, một tiếng hét to đột nhiên vang lên từ nơi xa.

"Đề phòng!"

Sắc mặt của Tôn Hà Nhai chợt nghiêm lại đánh giá xung quanh.

Cùng lúc đó, tiếng đánh giết không ngừng vang lên ở sau rừng núi chung quanh tế đàn.

Người áo bào trắng này hiển nhiên không phải tới một mình, mà hộ vệ của Giám Thiên Ty sắp xếp các nơi cũng đã bắt đầu ngăn trở địch nhân.

Vị trí của Lâm Quý và Lôi Báo ngay ở không xa khán đài, bởi vậy bọn họ còn chưa bị liên lụy.

Nhưng Lâm Quý chợt phát hiện, một vị nữ tử đột nhiên xuất hiện ngay ở phía trước khán đài,.

Đây là một cô gái xinh đẹp mặc 1 chiếc váy dài màu tím, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý.

Nàng chỉ lẳng lặng đứng trước khán đài, bất động như núi đối mặt với ánh mắt của những tu sĩ trong các môn phái,.

"Tử Tình đại nhân." Lôi Báo có chút kinh ngạc.

Lâm Quý nhíu mày: "Chẳng lẽ đây là vị nữ tu sĩ duy nhất trong 3 vị Du Thiên quan đại nhân ư?"

Trong Giám Thiên Ty, phía dưới ti chủ chính là 3 vị nhị phẩm Du Thiên quan.

Đây được coi là đại nhân vật cao cấp nhất bên trong Giám Thiên Ty.

Lôi Báo khẽ gật đầu.

"Trước đó Tử Tình đại nhân cũng không lộ diện, ta cứ tưởng rằng chỉ có Phương đại nhân trong 3 vị Du Thiên quan đại nhân trở về. Dù sao phương Tây và phương Bắc vẫn còn đang loạn lạc, các vị Du Thiên quan đại nhân đều đã bị phái ra ngoài từ trước."

Lôi Báo hạ giọng.

"Nếu Tử Tình đại nhân ở đây, sau cùng 1 vị kia chắc cũng nên trở về."

Sau cùng một vị kia cũng là người duy nhất mà Lâm Quý không biết trong 3 vị Du Thiên quan.

Phương Vân Sơn và Tử Tình được coi như nhân vật đại danh đỉnh đỉnh. Trong nội bộ Giám Thiên Ty, cho dù nhiều người chưa từng tiếp xúc, nhưng hang ngày họ cũng có thể thường xuyên nghe đến lời đồn về hai vị này.

Nhưng duy chỉ có sau cùng một vị này, Lâm Quý ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy.

Lôi Báo cũng không nói tiếp, không biết là không muốn nói hay là chính y cũng không biết.

. . .

Phía trước tế đàn.

Phương Vân Sơn đã giao thủ với người áo bào trắng.

"Lần trước bị ngươi dùng con rối lừa gạt, lần này bọn chuột nhắt nhát gan các ngươi lại vẫn dám lộ diện, thật sự là không biết sống chết."

"Phương Thiên quan tính khí không khỏi cũng quá nóng nảy a, hiện tại vừa mới mở màn, ngươi đã muốn đích thân ra tay."

Thân hình của người áo bào trắng rất linh hoạt, gã không ngừng dịch chuyển chợt ẩn chợt hiện, không ngừng tránh né, nhưng vẫn bị Phương Vân Sơn bám sát.

Chỉ một lát, trên người của gã đã xuất hiện không ít vết thương.

Binh khí của Phương Vân Sơn là một đôi bao tay thanh khiết hoàn mỹ.

Mỗi lần y ra tay quyền cước ở giữa luôn mang theo khí tức cực kỳ sắc bén khiến cho người áo bào trắng có phần chật vật.

Nhưng cho dù bị ép liên tiếp lui về phía sau, trên người đã xuất hiện một ít vết thương, người áo bào trắng vẫn thủy chung không chịu ra tay, gã chỉ tiếp tục cố gắng tránh né.

"Thế nào, không dám ra tay, chẳng lẽ ngươi sợ ta nhìn ra lai lịch đạo pháp của ngươi?" khuôn mặt Phương Vân Sơn mang vẻ cười lạnh.

"Đúng như thế." Người áo bào trắng tỏ ra rất thản nhiên.

"Cơn mưa trên bầu trời này hẳn là các ngươi từ sớm đã âm thầm bố trí trận pháp đi? Tiêu trừ linh khí, muốn làm suy yếu những tu sĩ ở đây?" Phương Vân Sơn lạnh mặt, "Trận Đạo tông người?"

"Ngươi cứ tiếp tục đoán." Cho dù rất chật vật, người áo bào trắng trong giọng nói vẫn mang theo ý cười.

Phương Vân Sơn cũng bị thái độ cứng mềm không ăn của người áo bào trắng này làm cho tức giận, y xuất thủ lại lăng lệ ác liệt thêm vài phần.

. . .

Trên khán đài.

Gặp tình thế hỗn loạn, có người đã muốn rời đi.

Nhưng người này vừa mới đứng dậy đã nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Tử Tình.

"Ngồi xuống, đợi!" âm thanh của Tử Tình lạnh như băng vang lên.

Ánh mắt của nàng đảo qua mỗi người trên khán đài, dường như không có chút nào ý tứ sợ đắc tội những người này. Nàng lạnh lùng nói: "Giám Thiên Ty đã sớm có chuẩn bị, bản quan ở đây chính là minh chứng! Nếu ngươi chỉ định chờ xem Giám Thiên Ty chém giết bọn đạo chích, vậy cứ tiếp tục xem."

"Ai dám đi, chính là bất kính với Giám Thiên Ty."

Lời này vừa ra, nhất thời mấy kẻ muốn đi đều ngồi xuống, nhưng bọn họ đều như ngồi trên đống lửa.

Nhưng đúng lúc này, một đạo lưu quang đột nhiên thoáng hiện lao thẳng đến nơi yếu hại sau lưng Tử Tình.

Chỉ thấy, Tử Tình mạnh mẽ xoay người, nàng phất tay tung ra 1 chiếc đai lưng biến hóa trải rộng ra chắn phía trước mặt, chặn lại luồng lưu quang kia.

Ầm ầm!

Chỉ có điều uy lực của lưu quang còn sót lại cũng khiến cho mặt đất dưới chân Tử Tình rạn nứt, chung quanh khán đài càng là sỏi đá văng khắp nơi.

"Người phương nào tìm chết?"

"Tử thiên quan thật là uy phong, để lão phu tới chiếu cố ngươi!"

Người tới toàn thân khoác áo bào xám, cũng thấy không rõ tướng mạo.

Tử Tình hơi híp mắt.

"Lại là 1 kẻ giấu đầu lộ đuôi, nếu ngươi đã không dám dùng bộ mặt thật cho người khác biết, từ mới bắt đầu thì đã không có phần thắng!"

"Ha ha, có phần thắng hay không, đánh qua mới biết được!" Người áo bào xám ngửa mặt lên trời cười to.

"Ngươi đã sốt ruột đi tìm chết, vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."

Tiếng nói vừa dứt, đai lưng của Tử Tình lại biến dài 1 lần nữa lướt thẳng về phía người áo bào cám.

"Đến hay lắm!"

. . .

Mắt thấy Tử Tình và người áo bào xám kia càng đánh càng xa, Lâm Quý vẫn cảm thấy vài phần sợ hãi.

Ánh mắt của hắn đảo qua cách đó không xa bên ngoài.

Vừa nãy trên khán đài có 1 viên đá bắn văng xuống, nổ ra một cái hố lớn rộng chừng 7, 8 mét ngay ở bên cạnh hắn.

Tuy đây chỉ là uy lực còn sót lại nhưng cũng đã khiến hắn cảm giác không cách nào ngăn cản.

Tình thế cũng không vẻn vẹn như thế.

Tại xa xa bên ngoài, còn có từng trận linh khí dao động truyền ra.

Tuy rằng Lâm Quý không nhìn thấy tình huống ở đó, nhưng mà tiếng Phật hiệu hắn lại nghe rất rõ ràng.

"Đại sư Hành Si cũng bắt đầu động thủ. . . Đại sư Hành Si là Đệ Lục cảnh, vậy mà đối phương lại có thực lực ngang ngửa với y."

Trong lòng Lâm Quý nổi lên dự cảm bất tường.

Xung quanh tựa hồ cũng đã loạn cả lên, khắp nơi đều có người đang giao thủ, từng giây từng phút đều có người chết.

Duy chỉ có chỗ của hắn, có lẽ là ở quá gần khán đài, hết lần này tới lần khác vẫn đang tạm thời an bình.

Nhưng chính vị loại an bình này, càng khiến cho Lâm Quý cảm thấy quỷ dị.

"Không đúng, thật sự quá quái dị."

Nhưng vào lúc này, trong rừng rậm cách đó không xa đột nhiên lao ra mấy người.

Chạy tới đầu tiên chính là Lục Chiêu Nhi!

Lúc này, y phục trên người nàng đã có mấy chỗ tàn phá, khuôn mặt còn có vài vết máu đen, không biết là của địch nhân hay là chính mình.

"Lâm Quý mau giúp ta!" Lục Chiêu Nhi hiển nhiên là chạy về phía Lâm Quý, dù còn cách khá xa nàng đã bắt đầu la lên.

Lâm Quý và Lôi Báo liếc nhau 1 cái, cả hai vội vàng lao tới nghênh đón.

Ở đằng sau, địch nhân che mặt không thấy rõ tướng mạo, chỉ thấy gã này cầm một thanh trường kiếm trong tay trực tiếp lao đến.

Cho dù Lâm Quý đã đưa Lục Chiêu Nhi ra phía sau lưng bảo vệ, gã cũng không có chút ý định dừng lại.

"Giám Thiên Ty cẩu, chết đi!"

Tâm niệm Lâm Quý vừa động, Thiên Cương Kiếm đã xuất hiện trong tay.

Hắn vận hành Bắc Cực công vung một kiếm đón tiếp lấy, lực lượng hai ngôi sao lặng lẽ gia trì trên thân.

"Người này là Đệ Tứ cảnh đỉnh phong!" Lục Chiêu Nhi ở sau lưng Lâm Quý thở hổn hển nói.

Vừa mới nói xong, Lâm Quý đã va chạm với người bịt mặt.

Hai thanh trường kiếm va vào nhau, trường kiếm của người bịt mặt lập tức gãy đôi.

"Cái gì? !" Người bịt mặt hiển nhiên không ngờ loại tình huống này.

Nhưng Lâm Quý sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn tiến lên trước một bước, Thiên Cương Kiếm trực tiếp xuyên thủng cổ họng của gã.

Xác định đối thủ trước mắt đã hoàn toàn chết đi, Lâm Quý quay lại nhìn Lục Chiêu Nhi, chỉ thấy Lục Chiêu Nhi đã bắt đầu ngồi xếp bằng xuống, vận hành linh khí chữa thương.

"Lâm lão đệ cẩn thận!" Ở một bên Lôi Báo hô hào.

Xa xa lại có vài kẻ bịt mặt đang lao tới.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!