Sáng sớm, sắc trời vừa hửng, tiếng trống ở cửa ra vào của nha môn lại vang lên.
Lần này, còn chưa đợi nha dịch mở miệng, Lâm Quý đã trực tiếp lôi kéo Hắc Lang đi vào công đường của nha môn.
Chờ không bao lâu thì Huyện Lệnh vừa sửa sang lại áo mũ, vừa vội vã đi tới.
"Mới sáng sớm tinh mơ đã quấy rầy giấc mơ người khác, là kẻ nào đánh trống?"
Vừa dứt lời, Huyện Lệnh thấy Lâm Quý đang đứng ngay trong công đường, còn có Hắc Lang đang bị Lâm Quý lôi như chó chết ở phía sau.
Sắc mặt Huyện Lệnh lập tức trở nên khó coi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Không qua bao lâu, Bộ đầu Lý Phi cũng rất nhanh đã đến công đường.
Việc đầu tiên Lý Phi nhìn thấy là Hắc Lang, ngay sau đó gã liền dời ánh mắt không chút ý tốt gì về phía Lâm Quý.
Ngày hôm qua Lâm Qúy hùng hổ hăm dọa khiến trong lòng Hắc Lang và Huyện Lệnh cũng đã dự đoán được trước.
Lúc này gặp lại không ngờ rằng Hắc Lang vốn dĩ đã chạy trốn, vậy cho nên chuyện của bọn họ chắc hẳn đã bị lộ rồi.
"Lâm huynh, Hắc Lang này làm sao lại có thể ở trong tay huynh vây?"
Vừa nói chuyện, tay của Lí Phi vừa đặt trên vỏ đao cài bên hông.
"Hắc Lang làm thổ phỉ ở trên núi Gấu Đen đã năm năm, hắn khai ra tiền tham ô có tám phần đều được đưa tới huyện nha của huyện Hoàng Lĩnh." Lâm Quý nói.
"Hắn ngậm máu phun người mà thôi, Giám Thiên Ti sao có thể cùng loại người xấu xa này thông đồng làm bậy được cơ chứ?" Mặt Lí Phi xám lại, vừa nói lấy làm lệ, đồng thời gã cũng đã lui tới đứng ở trước cửa công đường.
Đây rõ là đang làm gián đoán đường lui của Lâm Quý.
"Lời của hắn nói xác thực, ta không dám không tin được." Lâm Quý cười khẽ.
"Lâm huynh tin kẻ xấu này mà lại không tin Bộ đầu của Giám Thiên Ti là ta sao?" Lí Phi hơi híp mắt nói.
"Tên Hắc Lang này hôm qua mới bị bắt áp giải vào đại lao, vậy mà nửa đêm liền có người đưa chìa khóa cho hắn để bỏ trốn, điều này khiến cho ta có thể tin như thế nào được?"
Nói tới đây, ánh mắt Lâm Quý lại dừng ở trên tay của Lí Phi.
"Lí Bộ đầu đây là chuẩn bị giết người diệt khẩu sao? Muốn giết ta hay là giết Hắc Lang đây? Cũng có thể là cả hai đều không muốn bỏ sót nhỉ?"
"Lâm huynh nói đùa rồi." Lí Phi ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
"Ta cũng không nói giỡn, nếu như các ngươi và tên Hắc Lang này không cấu kết với nhau, vậy thì sao hắn ta đã bị phế đi tu vi mà vẫn còn có thể từ trong đại lao trốn thoát ra ngoài hả?"
Lí Phi không biết trả lời như thế nào.
Mà Huyện Lệnh bên kia lại nói: "Họ Lâm kia! Ngươi đã phá hủy đi việc lớn của bọn ta! Đêm qua thả hắn đi đó là dẫn xà xuất động, chuẩn bị tìm ra đồng đảng của hắn, ai mà nghĩ ra được mọi chuyện đã bị ngươi phá hỏng hết rồi!"
Vừa nghe những lời này, trong lòng Lí Phi bình tĩnh lại, liền mở miệng nói ra lời chính nghĩa: "Từ khi nào mà Giám Thiên Ti phá án lại có người ngoài vào khoa tay múa chân vậy? Lâm Quý, không phải là ngươi cùng với Hắc Lang này cấu kết với nhau, dẫn hắn trở về cũng là do sợ dẫn ra đồng đảng chứ?"
"Lí Bộ đầu nói thật có lý, mau đem kẻ bụng dạ khó lường này bắt lại!" Huyện Lệnh vội vàng hô.
Lời đã nói ra nhưng Lí Phi vẫn không có động tĩnh.
Gã không đoán ra được căn nguyên của Lâm Quý, nhưng có thể đem Hắc Lang trừng trị thì ít nhất cũng phải là Đệ Tam Cảnh.
Nhân vật như vậy, không phải nói tóm là tóm được.
"Lâm Quý, kết cục của việc cùng Giám Thiên Ti đối nghịch là gì chắc ngươi rất rõ ràng, hôm nay nếu như ngươi buông tay chịu trói, việc này có thể tra xét lại, nhưng nếu như ngươi chống đối đến cùng, thì nội trong vài ngày ngươi sẽ bị Giám Thiên Ti truy nã."
Lời này của Lý Phi có vài phần ngoài mạnh trong yếu.
Lâm Quý lại nở nụ cười, nhịn không được cười lên tiếng.
"Coi như có vài phần nhanh trí, trong lúc nói ba xạo thế mà còn có thể đổi trắng thay đen, thực sự là thú vị mà."
Nhìn hai người Lí Phi cùng Huyện Lệnh kẻ xướng người hoạ, trên mặt Lâm Quý hiện lên vài phần khinh thường.
"Còn muốn bắt ta sao? Nếu như thực sự bị các ngươi bắt lại , sau đó lại đổi trắng thay đen, Lâm mỗ chỉ sợ thật khó mà giữ lại được cái mạng nhỏ này."
"Giám Thiên Ti sao có thể oan uổng cho người tốt được?" Lí Phi nói.
Nghe nói như thế,nét trào phúng trên mặt Lâm Quý lại càng rõ ràng hơn.
"Lời này nói cho người bên ngoài nghe thì thôi đi, hai lần ba lượt lấy tên tuổi của Giám Thiên Ti ra để nói chuyện, Lí Phi, ngươi thật đúng là lợi hại."
"Muốn ra tay liền ra tay đi, nói nhiều lời như vậy thật vô nghĩa! Chỉ với một Bộ đầu Cảnh thứ ba như ngươi mà ta cũng không đối phó được, thì ta đây cũng áy náy với chức Du Tinh Quan này."
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Huyện Lệnh cùng Lí Phi đại biến.
Ngay sau đó, nha môn liền nhìn thấy lệnh bài Mai Du Tinh kia ở trong tay của Lâm Quý.
"Thật sự là Du Tinh Quan ư?" Huyện Lệnh kinh hô ra tiếng.
Trong lúc nhất thời Lí Phi cũng cứng đơ ngay tại chỗ.
Du Tinh Quan thấp nhất cũng đã là Đệ Tứ Cảnh, không chỉ vậy mà còn là người lãnh đạo trực tiếp của gã.
Lúc trước gã đã vài lần đem tên tuổi của Giám Thiên Ti để dọa nạt người khác, nhưng vào giờ phút này lại vô cùng hối hận, xác thực giống như một trò cười vậy.
"Bái..... Bái kiến Lâm Du Tinh." Lí Phi nói chuyện đều có chút nói lắp.
Nếu đã muốn lật bài, vậy tất nhiên là phải có kết quả.
Người Lâm Quý khẽ động, chỉ là trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của Lí Phi.
Không cần suy nghĩ liền đạp một cước.
Không quá hai chiêu, Lâm Quý đã phá vỡ đan điền của Lí Phi.
Lí Phi ngã trên mặt đất, giãy dụa vì đau đớn.
"Ngươi thân là Bộ đầu của Giám Thiên Ti, đương nhiên là có thể sống lâu thêm hai ngày nữa." Lâm Quý nhếch miệng cười, lại nhìn về phía Huyện lệnh đang ngồi ở trên đài cao.
"Quan văn ta không xen vào, nhưng ngươi cũng chạy không thoát được."
Trong lúc nói chuyện, Lâm Qúy đem linh khí truyền thụ vào trong lệnh bài Du Tinh.
Nhưng chỉ chưa đến một khắc sau, một con chim Linh Các bỗng bay vào trong công đường, dừng ở trên vai Lâm Quý.
Giám Thiên Ti dùng Linh Các đưa tin, chỉ có duy nhất Du Tinh Quan ngũ phẩm trở lên mới có thể sử dụng.
Chỉ cần dùng linh khí thúc dục lệnh bài, miễn là vùng lân cận có Linh Các thì sẽ xuất hiện. Linh Các cũng chỉ thừa nhận lệnh bài.
Linh Các trải rộng các nơi của Cửu Châu, vừa có thể đưa tin cũng là cơ sở ngầm.
Lâm Quý cầm lấy giấy bút trên công văn, thuận tay đem chuyện tình nơi này miêu tả đơn giản một chút, sau đó đem giấy cuốn thành một cuốn nhỏ, đưa cho Linh Các.
Linh Các há miệng, sau vài cái nuốt, cuốn giấy đã không đâu nữa.
Sờ sờ đầu của Linh Các, sau khi đuổi nó đi, Lâm Qúy lại nhìn về phía Huyện Lệnh.
"Huyện lệnh đại nhân, xử án đi."
"Lâm Du Tinh, Xử......xử án gì?" Lúc này Huyện Lệnh đã mặt xám như tro tàn.
"Án của Hắc Lang, hôm qua đã nói, cần phải phán hắn trảm ngay lập tức hành quyết."
Dưới sự thúc giục của Lâm Quý, Huyện lệnh không có cách nào khác trì hoãn, sau khi nói vài ba câu, một cây lệnh ký dừng ở trên mặt đất.
"Buổi trưa canh ba, đem Hắc Lang chém đầu thị chúng."
Lời nói hạ xuống, thân mình Huyện lệnh mềm nhũn, ngồi phịch ở trên ghế công đường.
Hắc Lang cúi đầu, trầm mặc không nói, đây là kết quả gã đã sớm dự đoán rồi.
Về phần Lí Phi, lúc này gã đang nhìn Lâm Quý vẻ mặt ngoan độc.
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Quý chuyển tới trên người gã, gã cũng vui mừng không sợ.
"Ngươi sẽ có báo ứng, Tương Châu này vẫn không tới phiên một Du Tinh Quan như ngươi không kiêng nể gì."
"Cũng đã thành phế nhân, còn quản không được miệng của ngươi à?"
Lâm Quý đang đang chuẩn bị giáo huấn Lí Phi một chút, nhưng mới vừa đi được hai bước, Lí Phi lại nói: "Không sai, ngươi nói đều là sự thật! Năm năm nay Hắc Lang đâu chỉ cướp bóc trăm vạn lượng, nhưng vô luận là hắn hay là bọn ta, cũng chỉ là người bên dưới nghe lời làm việc mà thôi."
"Ngươi coi như ngang bằng với một Huyện Lệnh Thất phẩm, một cái Bộ đầu nhỏ như ngươi dám nuôi cướp sao? Ngươi làm việc ở Tương Châu nhiều năm như vậy rồi, vì sao không bắt được Hắc Lang? Hắn cùng lắm cũng chỉ là Đệ Tam Cảnh mà thôi."
Lâm Quý dừng bước, hơi nheo ánh mắt lại.
"Hắc Lang cho các ngươi tiền, tặng đi nơi nào rồi?"
"Ha ha, ta dám nói, ngươi dám nghe không?"