Có năng lực giải quyết được hay không chưa nói đến, còn nghe thì có cái gì mà không dám?
Chỉ cần có người dám nói, Lâm Quý ngay cả Hoàng đế tối hôm qua ngủ cùng với phi tần nào cũng dám nghe, còn sợ những thứ này?
Lâm Quý đi đến trước mặt Lí Phi, trên mặt mang theo vài phần ác ý.
"Nói ra nghe một chút."
" Ngươi..... Ngươi không sợ?” Lí Phi ngược lại chần chờ.
"Vì sao ta phải sợ? Ta vốn không thuộc quyền cai quản của Tương Châu, nếu ta chết ở chỗ này, kinh thành lập tức sẽ có người tới tra xét, ta sợ cái gì?"
Vừa nghe lời này, Lí Phi thì thào hồi lâu cũng không biết đáp lại như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là cúi đầu ủ rũ.
Thấy thế, Lâm Quý nhịn không được đạp cho gã một cước.
"Bớt nói lời thừa thãi lại, chuyện ập lên đầu rồi mới sợ hãi à?"
Có điều nếu Lí Phi không dám nói, Lâm Quý cũng không bằng lòng đi truy đến cùng.
Hắn đến Tương Châu cũng không phải là để làm ban sai.
Nếu như gặp phải một vài chuyện phiền lòng, hắn đương nhiên sẽ lo liệu, còn nếu không xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không vội hỏi phiền phức, dù sao tính mạng hiện tại mới là quan trọng nhất.
Rất nhanh, bên ngoài huyện Hoàng Lĩnh đã có Yêu Bộ đuổi tới.
Lâm Quý làm sáng tỏ thân phận của mình, sau đó để cho nhóm Yêu Bộ này đem Lí Phi nhốt vào đại lao.
"Nếu như gã chết hoặc là chạy thoát, các ngươi cũng được coi là đồng tội, hiểu chưa? " Lâm Quý uy hiếp.
Nhóm Yêu Bộ vội vàng vâng dạ.
Trừng trị xong Lí Phi, Lâm Quý cũng lười nhác không thèm để ý đến Huyện lệnh nữa, chỉ là một người tầm thường cũng không chạy thoát được đâu.
Chẳng mấy chốc, lại có bộ khoái cùng nha dịch đem Hắc Lang áp giải về phía chợ rau huyện Hoàng Lĩnh, chuẩn bị vấn trảm.
................................
Giờ ngọ ba khắc, Lâm Quý đem đầu của Hắc Lang ấn lên trên Hổ đầu đao.
Nhìn thấy Hắc Lang kia đầu đổ đầy mồ hôi, cả người run rẩy, Lâm Quý bĩu môi.
"Năm năm này ngươi đã giết bao nhiêu người rồi? Chỉ vì ngươi có thân phận tu sĩ mà phải dùng tới Hổ đầu đao? Sau khi chết còn không thể khinh nhờn thi thể, thật sự là vớ vấn! Theo ta thấy, phán ngươi lăng trì xử tử cũng không đủ."
"Lâm...... Lâm đại nhân...." Hắc Lang hình như còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng khi gã quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hạp đao kia hạ xuống.
"Cát bụi về với cát bụi, cúi chào."
Một đao hạ xuống, đầu người rơi xuống đất.
Lâm Quý cảm nhận được có một cỗ Huyền Chi Hựu lâu rồi không xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy cả người nóng dần lên, trong cơ thể linh khí chuyển động cũng nhanh hơn vài phần.
"Hiếm khi có tình huống có thể trực tiếp cảm nhận được tu vi gia tăng, Hắc Lang này thật đúng là tội ác tày trời."
Lâm Quý trong lòng thầm thở dài hai tiếng, để cho nhóm nha dịch cùng yêu bộ ở lại thu rọn tàn cục, còn bản thân hắn lại một mình một người tới đi tới trạm dịch huyện Hoàng Lĩnh.
Ngày hôm qua sau khi hắn rời khỏi huyện nha, liền ngủ lại ở trạm dịch.
Sau khi về tới phòng, Lâm Quý trực tiếp bắt đầu tu luyện.
Lâm Quý tu luyện chính là công pháp bậc cao Hạo Khí Quyết của Giám Thiên Ti, nói là bậc cao, nhưng kỳ thật không hề khó luyện, chỉ duy nhất một điều khó có được là tu luyện.
Chuyện này đối với Lâm Quý mà nói đương nhiên không là vấn đề.
Trừ lần đó ra, trong nửa năm này, Lâm Quý đã học xong lục thức Quy Nguyên Quyết cùng Bắc Cực Công.
Lục thức Quy Nguyên Quyết là công pháp nguyên thần, tuy rằng còn chưa tới Đệ Ngũ Cảnh mở ra nguyên thần, nhưng hiện giờ Lâm Quý cũng nhờ vào công pháp này mà được lợi rất nhiều.
Năm giác quan của hắn nếu so với các tu sĩ cùng cảnh giới thì mạnh hơn rất nhiều, giác quan thứ sáu mơ hồ cũng rõ ràng hơn không ít.
Nói đến giác quan thứ sáu mơ hồ nhưng nó đã giúp Lâm Quý không ít chuyện.
Ít nhất mỗi khi sắp xảy ra biến cố lớn, hắn đều có thể cảm nhận trước được.
Về phần Bắc Cực Công, đây vốn là một môn công pháp rất thần thông, cũng là do Lâm Quý âm kém dương sai từ trong nhà của tổng bộ tiền nhiệm Lương Thành đạt được.
Bắc Cực Công tương ứng với bắc đẩu thất tinh trên bầu trời, mỗi khi dẫn động một viên tinh thần lực liền có thể tăng cường thực lực của bản thân.
Trong trường hợp thực lực tương đương, cường giả Bắc Cực Công này chính là cọng rơm rạ cuối cùng áp đảo lạc đà,
Hiện giờ Lâm Quý chỉ có thể dẫn động hai khỏa tinh thần, tăng hay không còn chưa rõ
Nhưng Bắc Cực Công cùng với sáu thức Quy Nguyên Quyết rất bình thường, hẳn là phải chờ sau khi tu vi cao thâm mới có thể hiện ra uy lực chân chính.
Bởi vậy, hiện giờ Lâm Quý tu luyện vẫn là vận chuyển Hạo Khí Quyết, tăng cường tu vi là việc chính, phụ tu công pháp đặt ở một bên.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, một đêm đã qua.
Lâm Quý ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường bỗng mở mắt ra, bên trong hai mắt chợt lóe qua tinh quang.
" Còn kém một chút nữa."
Chém Hắc Lang, trực tiếp đưa hắn vừa mới đột phá một cảnh giới không lâu lại đẩy về phía trước thêm tiến một bước lớn.
Hiện giờ hắn đã ở cửa Đệ Tứ Cảnh hậu kỳ rồi, chỉ còn kém cánh cửa một bước một thôi.
Nhưng cảm nhận được Huyền Chi Hựu này đã tan biến, linh khí trong cơ thể cũng dần yên lặng, cánh cửa này một bước cũng không tốt lắm.'
Lâm Quý cũng không cam tâm, đã tới tình trạng này rồi, nào còn có đạo lý dừng bước không tiến.
Nghĩ đến đây, Lâm Quý mới nhớ tới bản thân vẫn còn có một viên Quy nguyên đan.
Quy nguyên đan này tác dụng quan trọng nhất là tăng mười năm tuổi thọ, nhưng giờ khắc này, Lâm Quý thà chịu hắc khí của Tà Phật Ấn ăn mòn, gia tăng tuổi thọ đối với hắn chưa hẳn hữu dụng, vẫn là ăn để tăng tiến tu vi quan trọng hơn.
Lâm Quý ăn Quy nguyên đan.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra, hóa thành một đạo chất lỏng mát lạnh, còn không chờ hắn nuốt xuống, đã chui vào trong bụng của hắn.
Ngay sau đó là tứ chi xương cốt đều cảm thấy một hồi lạnh lẽo, linh khí vừa mới hạ lại bắt đầu sôi sục.
Cảm giác này đương nhiên thua kém so với Huyền Chi Hựu, nhưng cửa ải hiện tại này như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Lâm Qúy không dám trì hoãn, vội vàng nín thở ngưng thần, lại một lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện.
Lúc này đây, ước chừng đã tu luyện được từ buổi sáng đến chạng vạng.
Hiệu lực của Quy nguyên đan trong cơ thể đã bị điều luyện hóa, nhưng Lâm Quý lại có thể rõ ràng cảm nhận được, trong kinh mạch của hắn xuất hiện một chút đau nhức.
Lúc này hắn đột nhiên mở hai mắt.
Cả căn phòng mơ hồ rung chuyển mờ đi.
Do kinh mạch trong cơ thể hắn vốn dĩ bị gông cùm xiềng xích mà linh khí có chút ngưng trệ, giống như mở cửa hồ chứa nước xả lũ, linh khí trong kinh mạch lại một lần nữa xuất hiện.
"Đệ Tứ Cảnh, hậu kỳ." Trên mặt Lâm Quý hiện lên vẻ vui mừng.
Thế nhưng không đợi hắn vui mừng được bao lâu, hắn đột nhiên chú ý tới trong đan điền hình như xuất hiện thêm thứ gì đó.
Dùng thần thức nhìn, Lâm Quý phát hiện ra phía trên đan điền của mình xuất hiện một viên gì đó màu trắng đậm đặc sệt.
Vừa giống như tồn tại lại nhìn như không tồn tại.
Lâm Quý đưa tay ghì ở bụng một lát, không hề có cảm giác gì, cũng có thể cảm nhận được nơi đó là đan điền, nhưng lại không thể nhìn kỹ bên trong viên màu trắng tồn tại cạnh đan điền là gì.
Nhưng thần thức cũng sẽ không lừa người.
Một lát sau, Lâm Quý có chút giác ngộ.
"Cái này chả lẽ chính là nguyên thần của ta? Nhưng nguyên thần không phải là hồn thể sao? Tại sao nó lại ở trong đan điền?"
Có một vài chỗ Lâm Quý không hiểu rõ, một đường tu luyện đến giờ hắn cũng không có sư phụ, toàn bộ đều dựa vào tu luyện bình cảnh của bộ Nhân Quả mới đi được đến bước ngày hôm nay.
Nhưng khi Lâm Quý nhìn thấy nguyên thần chưa thành hình, trong lòng hắn lại thoáng có chút tâm tư.
"Nguyên thần thành hình, nhưng so với tu luyện trước kia thì lại khó khăn hơn, ta từ Đệ Tứ Cảnh đột phá đến Đệ Ngũ Cảnh, hẳn là sẽ không được thuận buồm xuôi gió giống như trước kia nữa."
Cảm giác vô lý, nhưng Lâm Quý tin rằng Đệ Ngũ Cảnh nên là ngưỡng cửa đầu tiên mà hẳn gặp phải trong quá trình tu luyện của mình.
"Quả nhiên, tu luyện nào có con đường bằng phẳng."
Lắc đầu bỏ đi ý niệm trong lòng, Lâm Quý đứng dậy mở cửa sổ.
Ngoài cửa trăng sáng đã lên cao.
Lần tu luyện này, khoảng chừng đã lấy đi mất một ngày một đêm của hắn.
"Đợi sau khi Tương Thành kia cử người đến, cũng là lúc nên rời khỏi huyện Hoàng Lĩnh rồi."