Chương 38: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Chuyện vụn vặt ở trong huyện

Phiên bản dịch 10852 chữ

Tại một bên, Linh Nhi và Chung Tiểu Yến cũng tỏ ra kinh ngạc.

"Tiểu thư, tại sao gã lại thả tên ăn trộm đi."

"Ta cũng không biết." Chung Tiểu Yến quệt miệng, nàng nhấc lên thanh trường kiếm trên bàn, nói, "Việc này ta không nhịn được nữa, ta muốn quản."

Bị chọc giận, thậm chí nàng ta đã quên nhắc nhở nha hoàn về cách xưng hô.

- Kẻ này chỉ dùng dăm ba câu thì đã lừa mọi người thả cho tên trộm chạy thoát, chuyện vớ vẩn gì đang xảy ra ở đây chứ? -

Linh Nhi phải cố hết sức mới giữ lại được Chung Tiểu Yến.

"Tiểu thư, cường long không áp địa đầu xà nha!" Linh Nhi vội vàng khuyên nhủ, "Nếu như ngài ra tay, nhất định có thể thu thập được tên bộ đầu này, nhưng dù sao người ta cũng là địa đầu xà tại trong huyện, vì chuyện nhỏ này mà gã gây trở ngại cho ngươi ở đây thì sao?"

"Chẳng nhẽ ta còn phải sợ gã chắc? Một tên cẩu quan không phân rõ phải trái. ."

"A, Ngài tới huyện Thanh Dương không phải để ngăn cản lệ quỷ hại người sao? Đắc tội với địa đầu xà, ngài làm sao có thể ở lại huyện Thanh Dương, vậy thì phải làm thế nào cho phải?"

Nghe nói như thế, Chung Tiểu Yến mới chịu buông thanh kiếm trên tay xuống.

"Ngươi. . . Nói có lý." Chung Tiểu Yến gật đầu, cô nàng lại liếc mắt qua hung hăng trợn mắt nhìn nhìn Lâm Quý.

"Hừ… Bổn công tử đây là nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, nếu đặt ở bình thường, ta đã phải dạy cho kẻ này cách làm người!"

"Không sai không sai." Linh Nhi vội vàng gật đầu.

Bên kia.

Lâm Quý nhìn sang vị công tử ca, lúc này dáng vẻ của y có chút chật vật nhưng trên người cũng không hề bị thương .

"Ngươi bị mất bao nhiêu tiền?" Lâm Quý hỏi.

"Hồi bẩm Lâm bộ đầu, khoảng chừng hơn 20 lượng." Công tử ca vội vàng trả lời.

Lâm Quý gật đầu, hắn thò tay vào trong ngực tìm kiếm một lúc nhưng chỉ lấy ra được vài lượng bạc vụn.

"Chưởng quầy, cho ta mượn 30 lượng bạc trắng." Lâm Quý nhìn sang chưởng quầy của Như Ý lâu.

Chưởng quầy không dám trì hoãn, y vội vàng lấy ra 3 đĩnh mười lượng bạc rồi đưa cho Lâm Quý.

"Lúc khác ta sẽ trả lại số tiền này."

"Ngài không cần để tâm, trước khi Chu thiếu gia rời đi cửa hàng, y đã gửi lại năm trăm lượng cho ngài." Chưởng quầy vội vàng nói.

"Còn có việc này? Tiểu tử Chu Tiễn này rất hiểu chuyện a." Lâm Quý nở nụ cười hai tiếng, hắn đưa 30 lượng bạc trong tay cho công tử ca.

"Cầm lấy đi, coi như ta đền bù cho ngươi."

Công tử ca cũng không dám tiếp: "Lâm bộ đầu, việc này sao có thể để cho ngài bỏ tiền được? Không được, coi như ta đi đường gặp xui xẻo . . ."

"Đưa cho ngươi thì cầm lấy, nói nhảm nhiều vậy."

Nhét bạc vào tay y xong, Lâm Quý lại chắp tay hướng về phía khách nhân chung quanh.

"Thỉnh cầu các vị cho tại hạ chút tình mọn, sự tình hôm nay xin đừng đi nói lung tung khắp nơi."

Ngay lập tức, đông đảo khách nhân đang xem náo nhiệt cùng đồng thanh đáp ứng .

Lâm Quý lại nhấn mạnh: "Các vị cũng đừng nhận lời ta cho có lệ, chuyện ngày hôm nay nếu như về sau ta lại nghe được có người bàn tán tại trong huyện, mỗi người trong các ngươi, ai cũng đừng hòng chạy thoát được, hãy nhớ kỹ cho ta!"

Nghe vậy, gương mặt mọi người trở nên nghiêm túc.

Chắp tay hướng về phía mọi người, Lâm Quý từ từ rời khỏi Như Ý lâu.

Bình Tâm đạo nhân vẫn không nói một lời, đợi đến khi Lâm Quý xử lý xong hết mọi việc, y mới đi theo ra ngoài.

"Lâm lão đệ, tại sao ngươi lại thả tên trộm kia chạy đi? Một cước của ngươi lúc nãy không dùng đến nửa phần sức mạnh a." Bình Tâm đạo nhân hơi tò mò.

"Tiểu tử ăn trộm tiền đó gọi là Lương Não Đại, cậu ta vốn là một đứa trẻ lương thiện, chỉ vì có cái đầu hơi bị to nên luôn luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt." Lâm Quý thuận miệng kể.

Lỗ Thông thường xuyên đi lang thang khắp nơi trong nội thành của huyện Thanh Dương, y cũng thường lải nhải cho Lâm Quý nghe những chuyện trong huyện. Hơn nữa Lâm Quý cũng đã sinh sống ở đây nhiều năm, đối với sự tình trong huyện, hắn không tính là nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng biết không ít.

"Thì ra là vãn bối của Lâm bộ đầu, khó trách. . ."

"Không phải vãn bối của ta, chẳng qua ta chỉ biết đây là một đứa trẻ từ nhỏ lớn lên tại huyện Thanh Dương, cũng chưa từng nghe nó ăn trộm của ai bao giờ, cho nên ta muốn biết đến cùng là tại sao nó lại phải đi ăn trộm mà thôi."

Bình Tâm đạo nhân gật đầu, lại tò mò nói: "Vậy vừa rồi ngươi không cho những người kia nhắc lại về chuyện này. . ."

"Lời đồn đại rất đáng sợ, vạn nhất thật sự có ẩn tình trong đó. . . Tiếng xấu là một kẻ ăn trộm truyền ra ngoài, đời này đứa trẻ kia cũng đừng nghĩ lại ngẩng đầu làm người tại trong huyện."

Nói đến đây, Lâm Quý cùng với Bình Tâm đạo nhân đã đi tới sân trước của một căn nhà cũ nát.

Lâm Quý gõ cửa, không có ai trả lời.

Nhưng từ ống khói trên nóc nhà có khí nóng bốc lên.

Lúc hai người đẩy cửa ra đi vào tiểu viện, kẻ trộm tiền Lương Não Đại vừa vặn đi ra từ trong phòng.

Vừa nhìn thấy Lâm Quý, Lương Não Đại bị dọa đến sắc mặt biến thành màu xanh rồi, tiểu tử này đứng im tại chỗ, toàn thân phát run.

Lâm Quý chú ý tới gói thuốc trên tay cậu ta.

"Trong nhà có ai bị bệnh sao?"

"Phải. . . Mẹ ta."

"Trộm tiền là để chữa bệnh cho mẹ ngươi ư?"

Lương Não Đại vội vàng gật đầu.

Thấy Lâm Quý không hỏi nữa, Lương Não Đại tưởng Lâm Quý muốn bắt cậu ta đi ngay lập tức, đột nhiên quỳ xuống.

"Lâm bộ đầu, ta. . ."

"Đừng nói nhảm, trước tiên ngươi cứ nấu thuốc rồi hầu hạ mẹ ngươi dùng xong đi đã, sau đó ngươi hãy đi ra ngoài gặp ta."

Lâm Quý khoát tay áo, tiếp đó hắn đi đến phía dươi cái cây trong sân và ngồi xuống.

Lương Não Đại gật đầu liên tục, cậu lon ton chạy đi đun thuốc.

Bình Tâm đạo nhân cũng muốn ngồi, nhưng mà trong sân không có ghế, cũng không còn gốc cây nào khác.

Khó xử một lúc, y mới từ tốn hỏi: "Lâm lão đệ, ta ngồi cạnh ngươi được chứ?"

Lâm Quý liếc nhìn Bình Tâm đạo nhân, không nói lời nào, hắn nhích mông sang ngồi chiếm hết toàn bộ cái gốc cây.

Bình Tâm đạo nhân chỉ có thể mang theo một khuôn mặt rầu rĩ đứng ở bên cạnh Lâm Quý.

Qua hơn nửa canh giờ, Lương Não Đại hầu hạ mẫu thân xong xuôi, cậu ta nơm nớp lo sợ đi ra trong phòng.

"Tiểu An, có ai ở bên ngoài vậy?" Trong phòng vang lên thanh âm suy yếu.

Lương Não Đại cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Lâm Quý đã mở miệng nói: "Huyện nha Lâm bộ đầu tìm Lương Não Đại bàn bạc vài việc nhỏ, ngài cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng, đây chỉ là vài việc chạy vặt thôi."

"Là Lâm bộ đầu ư. . . Tiểu An, ngươi phải cố gắng hỗ trợ cho Lâm bộ đầu."

"Thưa mẹ, con biết rồi." Lương Não Đại lên tiếng, nhìn Lâm Quý.

"Giờ thì nói đi, tình huống trong nhà như thế nào, cha ngươi đâu?"

"Nửa tháng trước y đã qua đời, ho lao." Lương Não Đại cúi đầu xuống, "Mẹ ta cũng bị bệnh này."

Lâm Quý than nhẹ một tiếng, quay lại nhìn Bình Tâm đạo nhân.

"Ngươi có biết y thuật không?"

"Không biết."

Lâm Quý khẽ lắc đầu, hắn lại hỏi Lương Não Đại: "Hiện tại một mình ngươi đang nuôi sống cả nhà ư?”

"Đúng ạ."

"Ngươi kiếm tiền bằng cách nào?"

"Sáng sớm ta đi kéo xe cho nhà Chu lão gia, buổi trưa đi làm phụ hồ giúp người ta xây nhà cho đến khi trời tối."

"Một ngày kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Chưa tới hai tiền."

100 văn là một tiền, 10 tiền là được một lượng.

Chút tiền ấy đủ để ấm no, nhưng mà lại thêm chữa bệnh thì xa xa không đủ.

Như hôm nay, Lâm Quý gọi tới hai bữa trưa, chưởng quầy cũng tính đúng giá, bởi vậy hắn cũng phải tốn đến 7-8 lượng.

"Số thuốc vừa rồi hết bao nhiêu tiền?" Lâm Quý lại hỏi.

"Một liều thuốc có giá tám lượng bạc, ta đã đưa tất cả tiền trộm được cho tiệm thuốc, lão bản thấy ta đáng thương, đã đưa cho ta 3 gói."

Nói đến đây, ánh mắt Lương Não Đại đã đỏ lên, nhưng cậu vẫn cố nén.

"Chưởng quầy của tiệm thuốc cũng nói, bệnh của mẫu thân muốn thuyên giảm cần phải dùng ít nhất bảy liều thuốc, hơn nữa bệnh này rất khó khỏi hẳn. Nếu về sau không muốn dính bệnh trở lại thì còn phải tiếp tục dùng thuốc điều trị."

Lâm Quý thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Bình Tâm đạo nhân đang đứng bên cạnh.

Trên mặt Bình Tâm đạo nhân cũng không vui vẻ, y chỉ lẳng lặng nhìn Lương Não Đại, không nói lời nào.

Lâm Quý trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Đưa tay của ngươi ra."

Lương Não Đại không rõ ràng cho lắm, cậu đưa tay phải ra.

"Tay trái!"

Lương Não Đại đổi tay.

Lâm Quý nắm trường kiếm đang đeo bên hông, sử dụng vỏ kiếm hung hăng đánh vài cái lên tay tiểu tử này, cho đến lúc toàn bộ bàn tay của cậu ta sưng lên mới chịu dừng lại.

"Đây là phạt ngươi cái tội đi ăn trộm, mấy roi này ngươi có nhận hay không?" Lâm Quý lạnh lùng nói.

Lương Não Đại không nói một lời, chỉ là cắn răng nhịn đau, cậu chàng liên tục gật đầu.

"Vốn dĩ ta nên bắt ngươi vào nhà giam nhốt lại mấy tháng, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, lại có ẩn tình có thể thông cảm , chuyện này cứ tính như vậy đi!"

Nghe nói như thế, Lương Não Đại ngẩng đầu lên, cậu ta dùng một ánh mắt khó có thể tin nhìn nhìn Lâm Quý.

Tiểu tử này còn tưởng rằng Lâm Quý đến đây để truy bắt kẻ trộm.

Lâm Quý lại hỏi: "Ta nhớ được tiểu tử ngươi đã từng đi học tư thục?"

"Phải."

Lâm Quý lấy từ trong ngực ra số bạc vụn của mình, hắn nhét vào trong tay phải của Lương Não Đại: "Chút tiền này đầy đủ cho hai mẹ con của ngươi tiêu dùng 2 tháng."

"Lâm bộ đầu, ta không thể cầm tiền của ngài. . ."

"Đừng nói nhảm, nghe cho kĩ đây." Lâm Quý trừng mắt, nói, "Lát nữa ngươi hãy đến tiệm thuốc, nhờ người ta bôi ít thuốc lên bàn tay, sau đó ngươi hãy nói với chủ tiệm thuốc. Ngươi là đang nghe theo lệnh của ta, ta muốn y lấy thêm 4 liều thuốc để chữa bệnh cho mẹ của ngươi."

Tại Thanh Dương huyện, Lâm Quý còn có mấy phần mặt mũi, chắc chắn không ai dám lấy danh hào của hắn giả danh lừa bịp.

"Tiểu tử, ngươi nhớ cho kỹ, đây là ngươi thiếu nợ ta đấy! 4 liều thuốc cộng với số bạc vụn này, à còn cả tiền lãi nữa, sau này ngươi phải trả ta 40 lượng!"

Dừng một chút, Lâm Quý tiếp tục nói: "Hiện giở trong huyện nha, Trương sư gia đã có tuổi, ngươi đến giúp lão công việc sổ sách và văn thư trong nha môn đi. Tuy lương tháng không nhiều, chỉ khoảng sáu lượng bạc, nhưng mà công việc lại rất nhàn nhã, ngươi sẽ có thời gian để chăm sóc cho mẹ."

Nói đến đây, Lâm Quý vỗ vỗ vai của Lương Não Đại.

"Lần sau còn dám đi ăn trộm, ta sẽ cắt chân của ngươi, có hiểu không?"

Lương Não Đại cũng nhịn không được nữa, quỳ xuống muốn dập đầu, nhưng cậu lại bị Lâm Quý đỡ lấy.

"Bây giờ ngươi đã là một người đàn ông, mẹ ngươi chỉ có thể nhờ cậy vào ngươi rồi."

Nói xong, Lâm Quý dắt theo Bình Tâm đạo nhân rời đi.

Mới vừa đi được hai bước, hai người đã thấy Lương Não Đại đuổi tới, cậu ta quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu cho đến khi cái trán chảy máu ròng ròng.

"Cút về!" Lâm Quý quát lớn một tiếng.

Trên đường đi về, Lâm Quý không có tâm tình gì để nói chuyện phiếm, Bình Tâm đạo nhân cũng không mở miệng.

Mất một lúc, cả hai đã về đến trước cửa nhà Lâm Quý

Bình Tâm đạo nhân giống như mới vừa vặn phục hồi tinh thần lại.

"Đi vào ngồi một chút chứ?" Lâm Quý thuận miệng hỏi.

Nhưng Bình Tâm đạo nhân lại lắc đầu, y khom người về phía Lâm Quý, bái xuống thật sâu.

"Ngươi làm cái gì thế?"

"Chuyện hôm nay, bần đạo đã được mở rộng tầm mắt."

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    21

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!