Chương 39: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Bách quỷ dạ hành

Phiên bản dịch 7493 chữ

Lâm Quý không nhịn được cười lên, sau khi mở cửa sân thì đưa tay mời vào.

Bình Tâm đạo nhân lại lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Quý đi vào tiểu viện thì y chỉ đành đi theo.

Sau khi dẫn Bình Tâm đạo nhân vào tiểu viện nhà mình. Lâm Quý bày bàn trà, nhắc tới ấm trà hắn rót cho Bình Tâm đạo nhân một cốc mà không biết trà được pha từ khi nào.

Bình Tâm đạo nhân cũng không chú ý sau khi cầm cốc trà uống một hơi cạn sạch nói: “Vốn dĩ bần đạo cho rằng Giám Thiên Ti quản giáo thiên hạ, từ Du Thiên Quan đến Yêu Bộ đều là những kẻ tàn nhẫn chỉ biết giết yêu ma quỷ quái, ai ngờ lại có người như ngài cũng quan tâm đến nỗi khổ của dân chúng.”

Lâm Quý vừa nghe vừa rót hết nước trà trong ấm rồi thay lá trà mới và bắt đầu đun sôi nước.

“Ta chỉ là một bổ đầu nhỏ, không đảm đương được sự coi trọng như vậy của đạo trưởng.”

“Xứng đáng chứ.” Trong giọng nói của Bình Tâm đạo nhân tràn đầy sự cảm thán, “Nếu như dễ dàng đổi lại, bần đạo có lẽ chỉ ném tên trộm đó vào ngục, cho dù tên tiểu tử đó có cãi lại thì cũng chỉ coi đó là lời bao biện để thoát tội mà thôi, nhất định sẽ không làm giống như Lâm bổ đầu.”

Nói đến đây, Bình Tâm đạo nhân nở nụ cười khổ.

“Nếu ta làm như vậy, đứa trẻ đó sẽ phải vào đại lao mấy tháng trời. Có lẽ người mẹ khó có thể sống sót vì không có ai chăm sóc. Mà đứa trẻ kia sau khi ra ngoài, mẹ đã qua đời lại đi trộm đồ rồi bị bắt, ở trong huyện Thanh Dương cũng không ngóc đầu lên được, cuối cùng rất có thể sẽ đi sai đường.”

“Rõ ràng là làm việc một cách chính trực nhưng lại gây ra một chuyện bi thương, đây đúng thật là… thật là…” Bình Tâm đạo nhân cũng không biết phải miêu tả như thế nào, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu cười miễn cưỡng.

“Làm việc theo lẽ công bằng cũng không sai, nó trộm đồ cần bị bắt.” Lâm Quý cười nói: “Đạo trưởng không cần bận tâm nữa, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”

Lúc nói chuyện thì nước đã sôi rồi.

Lâm Quý pha trà, tranh thủ lúc thể hiện trình độ pha trà, thuận miệng nói: “Ta là bổ đầu, bảo vệ bình yên cho một phương, chỉ có vậy thôi. Tiểu tử kia mệnh khổ. Ta chỉ là thuận tình để tránh một bi kịch mà thôi, vậy cớ gì lại không làm chứ.”

Nghe được những lời này, Bình Tâm đạo nhân cũng đứng dậy hướng về phía Lâm bổ đầu mà rập đầu lạy, sau đó xoay người rời đi không nói lời nào.

Rời đi một cách đột ngột như vậy khiên Lâm Quý có chút khó hiểu.

“Đạo trưởng đi đâu vậy?”

“Tâm trạng không tốt, bần đạo phải tìm một nơi giải tỏa.”

Vừa dứt lời, bóng dáng của Bình Tâm đạo nhân đã không thấy đâu cả.

Lâm Quý bất lực nhìn ấm trà vừa pha.

“Sớm biết một tách trà cũ là có thể đủ thì ta sẽ không pha trà mới nữa.”

Đêm khuya.

Giờ nghiêm hiếm hoi ở quận Thanh Dương.

Toàn bộ thị trấn của quận tối đen như mực và không có một bóng người nào trên đường.

Ngay cả sai dịch tuần tra ban đêm cũng bị Lâm Quý đuổi về.

Lâm Quý chắp tay sau lưng đi trên đường, ngân nga một giai điệu không biết tên, trong lòng mang theo một chút cảnh giác.

“Nhân thủ không đủ à…”

Quận Thanh Dương hiện nay chỉ có hắn và Quách Nghị là những người săn quỷ duy nhất có thể làm được điều đó, Lăng Âm và Chu Tiễn đã rời đi rồi. Lỗ Thông cũng chỉ là Đệ Nhất cảnh hoàn toàn không có hi vọng gì.

Nếu như chỉ có hai lệ quỷ tới thì còn được.

Ngay lúc Lâm Quý còn đang không yên, một tia chớp đột nhiên xẹt qua huyện.

Lâm Quý nhảy nhẹ một bước lên mái nhà.

Hắn mở linh mắt thần của mình và nhìn lên và có một bầu không khí ma quái.

“Gặp lão Quách chưa.”

Tiếng sét vừa rồi là bùa sấm của Quách Nghị, một thủ đoạn của phái Thanh Thành.

Lôi phù pháp với linh khí của bản thân thông qua bùa chú biến thành sấm sét.

Xét về sức mạnh, nó đương nhiên kém xa so với Thiên Lôi do Lôi Kiếm Thuật của Lâm Quý gây ra.

Nhưng mà sức mạnh của sấm sét đã hạn chế lại quỷ, bởi vì đối phó với lệ quỷ thì điều này cũng là đủ rồi.

Lâm Quý ở trên cao nhìn Quách Nghị một hồi. Một lúc sau quỷ khí tiêu tan gần hết, dễ nhìn thấy lệ quỷ bị chém giết.

“Động tác cũng khá nhanh đấy, có điều… vẫn chưa đủ.” Lâm Quý có chút nhíu mày, nhìn xa hơn về phía Quách Nghị.

Lại có vài luồng quỷ khí bao phủ về phía quận Thanh Dương.

“Hy vọng Lão Quách có thể đứng vững.” Lâm Quý thầm nghĩ.

Vào lúc này, Lâm Quý đột nhiên lại cảm giác thấy có một luồng khí ở phía sau mình.

Nhìn lại, hắn chỉ thấy một bầu không khí ma quái, lửa bắn tung tóe khắp nơi.

“A, đó là tiểu tử ta nhìn thấy trong ngày.” Lâm Quý hơi nhíu mày.

Chuyện như vậy hắn không nghĩ tới, cứ nghĩ rằng cũng chỉ là vở kịch giống như việc đại tiểu thư bỏ trốn cuộc hôn nhân. Ai ngờ rằng đó là tu sĩ lai lịch không nhỏ.

“Hỏa pháp kia không đơn giản, không phải ngọn lửa bình thường.”

Lâm Quý quan sát tỉ mỉ một hồi, phát hiện tiểu tử đấu với lệ quỷ cực kỳ điêu luyện, quả nhiên hắn cũng là tu sĩ với Đệ Tam cảnh.

Cô ta mỗi lần dùng đến hỏa diễm chạm vào quỷ khí đều tăng lên một chút, như thể quỷ khí được sử dụng làm nhiên liệu vậy.

“Có chút thú vị.”

Lâm Quý thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng xa xa, đó là quận Thanh Dương đi về phía Lương Thành

Vào lúc này, ở đằng kia đang hội tụ quỷ khí cuồn cuộn ngất trời, che mất ánh trăng trên bầu trời, quận Thanh Dương choáng ngập ở gần đó.

Lâm Quý hít sâu một hơi, tâm niệm khẽ động, linh khí từ trong đan điền phóng ra, lập tức bao phủ tứ chi xương cốt.

“Bách quỷ dạ hành…”

Nhìn thấy quỷ khí không ngừng chuyển động ở phía xa. Lâm Quý biết mình không thể chậm trễ hơn nữa.

“Ít nhất cũng ở bên ngoài quận lị.”

Nghĩ đến đây bóng dáng Lâm Quý trong nháy mắt đã biến mất, hơn mười mét liền xuất hiện.

Tiến bước không ngừng, không bao lâu sau hắn đã rời khỏi quân Thanh Dương đến con đường nhỏ ngoài quận.

Vào khoảnh khắc này, quỷ khí ngập tràn trên bầu trời kia chỉ cách hắn ta một trăm mười mét.

Hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng lính quỷ và lệ quỷ, không ngừng chuyển động trên không trung mang theo hội tụ của quỷ khí. Nó đang nghiền nát về phía hắn như một đại quân đang nghiền nát bờ cõi.

Âm thanh hí của con quỷ la hét không dừng bên tai.

Chúng hình như đã phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Quý. Trong nháy mắt vài con lính quỷ lao tới trước mặt Lâm Quý.

Khóe miệng Lâm Quý hiện một chút ý cười, tâm niệm khẽ động, thanh kiếm trong tay đã rút ra khỏi vỏ.

Ánh kiếm lóe lên chém giết mấy con lính quỷ.

Nhưng so với con số khủng lồ đó thì nó chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.

“Trước khi phá vỡ quỷ khí của các ngươi.”

Lâm Quý một tay bấm, một tay niệm thần chú.

“Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, trong động mê hoặc, hoảng loãng thái nguyên.”

“Tản!”

Gió đột nhiên nổi lên, linh khí hỗn loạn trong thiên địa chạm vào quỷ khí do vô số quỷ yêu triệu hồi ra.

Quỷ khí bắt đầu bị tiêu trừ nhưng nó chỉ làm chậm tốc độ tiến bộ.

“Xem ra vẫn phải tự mình động thủ.”

Lâm Quý hít một hơi sâu, mang theo thanh kiếm vào bên trong quỷ khí khổng lồ.

Trong thành, những quỷ vật nhàn tản đã được rọn sạch sẽ.

Không biết từ khi nào, Quách Nghị đã đến cách Tiểu Yên không xa.

Dưới sự chỉ đạo của Quách Nghị, người săn quỷ của quận Thanh Dương, cảm ơn cô nương đã giúp đỡ.” Quách Nghị chắp tay nói.

Chung Tiểu Yên vừa giết chết một con lệ quỷ, khi đang đắc ý thì nghe được giọng của Quách Nghị.

Nàng có chút kinh ngạc: “Ngươi nhìn ra ta cải trang?”

“Ngụy trang cái gì?” Quách Nghị gãi đầu.

Vẻ mặt của Chung Tiểu Yên có chút cứng đơ.

Nhưng hiện tại không phải là lúc nói điều đó.

Cùng lúc đó, hai người nhìn về phía trăm quỷ đi trong đêm, bên đó cũng không xa quận Thanh Dương.

Bọn họ cũng nhìn thấy hình ảnh của Lâm Quý lao vào quỷ khí.

“Bổ đầu của quận chúng ta cũng đi vào rồi, chúng ta cũng mau xông vào giúp thôi.” Quách Nghị nói.

“Ta cũng đang có ý này.”

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!