Giờ Mão, trời mờ sáng, Lâm Quý có một giấc ngủ ngon hiếm có.
Liên tục bế quan rất lâu, vừa xuất quan đã bị gọi tới Lương Thành, đã lâu hắn không nghỉ ngơi tốt.
Mặc dù cơ thể không mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn luôn làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày suốt đêm.
Tối hôm qua hắn vận dụng Dẫn Lôi Kiếm Quyết tiêu hao không ít thể lực, nhưng sau khi hồi phủ, không ngờ lại ngoài ý muốn ngủ một giấc rất ngon.
Bước ra khỏi phòng đi đến đại sảnh, trong hoa viên ngoài sảnh, lão Lý quản gia đang chỉ huy mấy nha hoàn chăm sóc hoa lá cây cỏ.
Nói chung, công việc này nên được thực hiện bởi những lão hoa tượng (người làm vườn/ chăm sóc hoa) giàu kinh nghiệm.
Nhưng chủ nhân trước của tòa nhà này là một diệu nhân, ngoại trừ quản gia quản lý mọi chuyện trong phủ ra, tất cả hạ nhân còn lại đều là đại nha đầu như hoa như ngọc.
“Đây toàn bộ là xa hoa dâm đãng mà, cho dù cách chức rồi cũng đủ sống.” Lâm Quý không khỏi cảm khái một tiếng.
Lão Lý quản gia thấy Lâm Quý đã rời giường, vội vàng buông công việc trong tay xuống, chào hỏi.
“Lão gia, không nghĩ tới ngài dậy sớm như vậy, bữa sáng còn chưa chuẩn bị xong…”
“Vậy thì đi chuẩn bị mau.” Lâm Quý đuổi lão Lý đi, lại ngáp một cái thật dài.
Không bao lâu sau, Lâm Quý đã nghe lão Lý báo bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Đi tới nhà ăn, trên bàn đã bày một nồi cháo hải sản, hơi nóng bốc lên, mùi thơm xông vào mũi.
Bên cạnh nồi cháo lớn có bốn món rau và bốn món nóng, tất cả đều được dọn trên một chiếc đĩa nhỏ tinh tế, có mặn có chay.
Lâm Quý đột nhiên nghĩ đến món thịt lừa bánh nướng mà hắn luôn lấy làm niềm tự hào, thật sự là gặp quỷ rồi.
“Bình thường bữa sáng trong phủ đều ăn như vậy sao?” Lâm Quý nhìn về phía lão Lý.
“Nếu ngài cảm thấy không đủ, phòng bếp sẽ chuẩn bị thêm.” Lão Lý vội vàng nói.
Lâm Quý trầm mặc một lát, hơi mặt dày hỏi: “Bữa này tốn không ít bạc, bạc này cũng là ta trả hả?”
Tuy ở huyện Thanh Dương, vì Tống Đại hiếu kính nên hắn cũng tích góp được không ít bạc.
Nhưng tài sản đáng thương của hắn, phải mất vài năm mới dành dụm được hơn một ngàn lượng bạc. Nếu dựa theo tốc độ tiêu phí này, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Lão Lý cúi đầu nói: “Hồi lời lão gia, người tiền nhiệm của ngài chết bất ngờ… Lúc gia quyến rời đi cũng không mang theo cái gì, là người nha môn mang đi, bởi vậy trong phủ còn hơn hai vạn lượng bạc dự bị, cũng đủ chèo chống mấy năm.”
Nói đến đây, lão Lý thật cẩn thận đánh giá Lâm Quý.
“Có chuyện gì thì cứ nói.” Lâm Quý vừa ăn cháo vừa nói.
“Vâng.”
Lão Lý vội vàng gật đầu, hỏi: “Tiểu nhân cả gan hỏi một câu, hẳn là Tổng Bộ đại nhân trước đây không phải chết trong tay quỷ vật ngoài thành chứ?”
“Ừm, ngươi đoán không sai.” Lâm Quý cười nói: “Bạc trong phủ không mang đi cũng là bình thường, bây giờ gia quyến của hắn phỏng chừng đều đã đến Vân Châu.”
Vân Châu, vùng cực bắc cửu châu, phía bắc giáp với Tuyết Vực.
Lúc triều đình đày gia quyến phạm nhân đi, họ thích đưa người đến Vân Châu.
Dù sao Lâm Quý cũng đã từng nghe người ta nói, khoai tây bên kia trồng không tệ.
Nghe Lâm Quý đáp lại, lão Lý không dám hỏi thêm nữa, cúi đầu rời đi.
Dùng qua bữa sáng, dưới sự hầu hạ nha hoàn, Lâm Quý thay trường sam bông ban đầu thành trường bào làm bằng lụa, sau đó rời khỏi nhà, đi đến phủ nha Lương thành.
Mặc dù mới chỉ là ngày đầu tiên nhậm chức, nhưng rất rõ ràng, tướng mạo của Lâm Quý đã bị truyền ra ngoài. Dù sao cũng là ngoan nhân (loại người tàn nhẫn hung ác) giày vò phế đi Ngô Phi, loại tin tức này rất khó giấu được.
Sau khi tiến vào phủ nha, qua hai ba đạo nội môn, Lâm Quý bị người ngăn lại.
Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, trên người mang theo một sự phong độ của thư sinh, trên mặt luôn có vài phần ý cười.
“Tổng Bộ đại nhân, tại hạ Điền Văn Lượng, là phụ tá văn thư của Tổng Bộ tiền nhiệm.”
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Điền Văn Lượng dẫn Lâm Quý đi đến nơi làm việc của Tổng Bộ.
Đây là một thiên sảnh trong nha môn, gồm một tiểu sảnh tiếp khách và một thư phòng, không còn gì hơn.
Lâm Quý đánh giá một lát rồi nhìn xung quanh thư phòng một lần.
Còn không đợi hắn ngồi xuống sau bàn làm việc, Điền Văn Lượng lại đột nhiên lại nói: “Lâm đại nhân, Tổng Bộ quản lý các việc của một châu, yêu bộ các nơi thăng chức, khảo hạch bộ đầu, còn có những vụ án khó đều phải do ngài đến xử lý, mời ngài dời bước đến… kho hồ sơ.”
“Kho hồ sơ?” Lâm Quý ngẩn người.
Ghi lại một vụ án lớn chỉ vỏn vẹn vài tờ giấy mà thôi, vụ án trong ba năm ở huyện Thanh Dương tổng hợp thành hồ sơ, cũng chỉ dày bằng một cuốn sách.
Cái này còn cần nhà kho sao?
Nhưng sau khi Lâm Quý đi theo Điền Văn Lượng đến kho hồ sơ, hắn lại trầm mặc.
Đây là một gian phòng diện tích khá lớn, có ba mươi sáu giá sách, phía trên chứa vô số các hồ sơ đếm mãi không hết.
“Mỗi một giá sách tương ứng với một huyện thành trực thuộc Lương Châu, giá sách sâu nhất là hồ sơ của Lương Thành.”
Điền Văn Lượng không nhanh không chậm giải thích: “Lâm đại nhân, thân là Tổng Bộ, hẳn là ngài nên hiểu rõ tình hình các nơi phía dưới đúng không?”
“Ừm… Đúng là như vậy.” Lâm Quý vô thức gật đầu.
Điền Văn Lượng lại nở nụ cười.
“Vậy xin phiền ngài đọc hết những hồ sơ này trước, nếu không sau này người phía dưới đến làm việc, hỏi ngài ba câu ngài cũng không biết… Việc này không chỉ mất thể diện một mình ngài.”
Nghe nói như vậy, Lâm Quý lại nhìn về phía Điền Văn Lượng.
“Ta phải xem toàn bộ những hồ sơ này? Có rất nhiều hồ sơ không phải gần đây đúng không? Những bản án cũ, ta cũng phải xem sao?”
“Phải xem.” Điền Văn Lượng gật đầu.
Lâm Quý hơi híp mắt nhìn Điền Văn Lượng.
Hắn cảm thấy hơi không thích hợp.
“Tổng Bộ tiền nhiệm cũng đã xem qua tất cả những hồ sơ này?”
“Đã xem qua.” Điền Văn Lượng.
Lâm Quý tiện tay rút ra một tập hồ sơ bị đọng dưới giá sách.
Mở ra nhìn hai lần.
“Đây là hồ sơ tiên đế vừa đăng cơ không bao lâu, hồ sơ ba năm của Miễn Đế! Đã bao nhiêu năm rồi?”
“Trước sau mấy chục năm, ngươi nói cho ta biết Tổng Bộ tiền nhiệm làm sao có thể đọc hết những hồ sơ này?”
“Người tiền nhiệm của ngài nhậm chức gần mười năm, tự nhiên có thời gian…” Điền Văn Lượng cúi đầu nói.
Nghe nói như vậy, Lâm Quý ngáp một cái.
“Điền Văn Lượng, ngươi làm văn thư Tổng Bộ bao lâu rồi?”
“Đã bảy tám năm rồi.”
“Vậy ngươi đi theo Tổng Bộ đời trước, chắc hẳn đã nắm rõ trong lòng bàn tay những hồ sơ này rồi đúng không?”
Không đợi Điền Văn Lượng trả lời, Lâm Quý cười lạnh nói: “Ba ngày, ngươi tinh giản những hồ sơ này một lượt cho ta. Nếu Tổng Bộ ta đã làm hết chuyện rồi, còn cần thủ hạ như ngươi làm gì?”
“Ba ngày?” Điền Văn Lượng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng Lâm Quý.
“Không làm được thì cút đi, ta không ngại đổi một văn thư khác. Ta đi trước, ngươi cứ ở lại trong kho hồ sơ này đi.”
Lâm Quý hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Điền Văn Lượng, quay đầu bỏ đi.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, hắn đã dừng lại, xoay người vỗ vỗ bả vai Điền Văn Lượng.
“Bớt làm thương cho người ta, ta biết chức Tổng Bộ nhảy dù này của ta sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy không vui, nhưng để ngươi đến tìm ta gây phiền phức, có phải đã quá không coi Lâm mỗ ta ra gì rồi?”
Dứt lời, Lâm Quý lập tức cười to rời khỏi kho hồ sơ.
Trở lại thiên sảnh, vừa mới đi vào thư phòng không bao lâu, đã có nha dịch thủ hạ đến báo.
“Lâm đại nhân, Tôn bộ đầu đến rồi.”
Lâm Quý nhất thời nhớ tới Tôn Hải hắn gặp tối hôm qua.
“Để hắn vào đi.”