Bên ngoài thư phòng chợt vang lên tiếng bước chân, sau một lát, Tôn Hải đã dẫn theo Chu Du đi tới.
Lúc này Lâm Quý đã an vị trên ghế phía sau cái bàn trong thư phòng.
Hắn vốn định giả vờ như mình đang cầm sách đọc, cũng không ngẩng đầu lên nói chuyện với hai người này.
Nhưng nghĩ ngợi một lúc Lâm Quý lại cảm thấy, làm vậy thật sự không có ý nghĩa gì.
"Lâm đại nhân." Tôn Hải và Chu Du khom mình hành lễ.
"Về sau không cần như thế, chúng ta đều là đồng liêu trong Giám Thiên Ty , ta chỉ là một cái Tổng Bộ lục phẩm, không cần nhiều phép tắc như vậy." Lâm Quý khoát tay từ chối.
Tuy nói là nói như vậy, nhưng Lâm Quý đã cảm giác được Tổng Bộ cùng với bộ đầu khác nhau như thế nào
Bộ đầu đứng hàng quan viên thất phẩm, cũng là người có chức quan trong triều đình.
Nhưng trước kia chưa từng có người gọi hắn là Lâm đại nhân, chính hắn cũng không cảm thấy mình là một vị quan.
Nhưng hiện tại Lâm Quý đã nhận chức Tổng Bộ. Mặc dù hắn chỉ thăng lên 1 cấp, nhưng Lâm Quý vẫn có thể rõ ràng cảm giác được, mọi người đã bắt đầu cẩn trọng hơn trong lời ăn tiếng nói với chính mình.
Tuy rằng Lâm Quý đã cố gắng làm quen với thân phận người mới tới, một trong những nguyên nhân khiến mọi người ở đây còn chưa quen thuộc.
Nhưng mà tóm lại thì hắn vẫn không cảm thấy tự do tự tại như ở huyện Thanh Dương.
"Tìm ta có chuyện gì?" Lâm Quý thuận miệng hỏi.
"Lâm đại nhân, lần này Tôn mỗ tới đây để nói một lời cảm tạ. Tối hôm qua nếu không có ngài ở đây, Quỷ Tướng nhất định đã vào thành. Hiện tại, có lẽ nơi này đã trở nên hỗn loạn."
"Đây là chức trách của ta, không cần nói lời cảm tạ." Lâm Quý lắc đầu, "Tuy rằng trách nhiệm của Tổng Bộ không giống với bộ đầu bộ khoái, chuyện gì cũng phải tự thân xuất mã, nhưng nếu ta đụng phải chuyện lại quyết định khoanh tay đứng nhìn, như vậy thật không có đạo lý."
Tôn Hải giật giật khóe miệng, y làm như muốn cười, nhưng nụ cười này thật sự rất khó coi.
Chu Du lầm bầm: "Vị Tổng Bộ trước đây cũng không làm như vậy a. . ."
Lời còn chưa nói hết, Tôn Hải đã hung hăng trợn mắt nhìn sang Chu Du, gã vội vàng ngậm miệng lại.
Tôn Hải lại nói: "Ngày hôm qua, khi ta nghe nói có người mới nhận chức Tổng Bộ, lại chỉ là một bộ đầu phía dưới được đặc biệt cất nhắc, ta còn có chút bất mãn, kính xin Lâm đại nhân chớ trách."
"Còn có việc này ư? Chẳng lẽ Tôn bộ đầu cũng nhắm đến vị trí Tổng Bộ này?" Lâm Quý có phần tò mò.
Tôn Hải lại lắc đầu.
"Vị trí Tổng Bộ Lương Châu không thể nào rơi vào tay ta, dẫu sao ta chỉ là một Đệ Tam cảnh thích hợp làm một phó bộ đầu mà thôi. Chưa nói mặt trên còn có Ngô Phi, thậm chí còn có người từ Kinh Thành tới, dù sao ta sẽ tuyệt đối không có khả năng."
"Đã vậy, Tôn bộ đầu vừa nói một là tới để nói lời cảm tạ, vậy còn có chuyện thứ hai đúng không?"
Tôn Hải nói thẳng: "Ngô Phi đã bị phế, Lương Thành cần một bộ đầu mới, việc này nên do Lâm đại nhân đứng ra bổ nhiệm rồi."
"Ồ, vậy ta sẽ bổ nhiệm ngươi luôn đi, ta cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không có gì hay để quyết đoán." Lâm Quý thuận miệng nói, "Trước ngươi đã làm phó bộ đầu, hiện tại bổ nhiệm ngươi làm bộ đầu cũng rất hợp lý."
"Đa tạ Lâm đại nhân." Lý do Tôn Hải tới gặp Lâm Quý chính là vì điều này, Lương Thành không giống như huyện Thanh Dương, phó bộ đầu cũng không phải chỉ có một người, người có tư cách thăng lên thành bộ đầu có rất nhiều.
Lúc này đã đạt được ước muốn, y rõ ràng đã chút được gánh nặng. Tuy rằng việc này còn muốn trình lên Triển Thừa Phong xem qua, nhưng Triển đại nhân bận trăm công ngàn việc, ông rất ít để tâm đến phương diện này. Huống chi Lâm Quý còn là tân nhiệm Tổng Bộ do chính ông ta đề bạt.
Đợi đến lúc Tôn Hải và Chu Du rời khỏi, Lâm Quý đẩy ra cửa sổ của thư phòng, nhìn ra cảnh tượng phía ngoài.
Bên trong phủ nha thật sự không tính là thanh tĩnh, khi hắn chuyển ánh mắt sang hành lang chính cách đại sảnh không xa, Lâm Quý thấy được bên ngoài thường xuyên có người không thuộc nha môn đang ra ra vào vào.
Hình ảnh đón tiếp rồi lại tiễn đưa, rất náo nhiệt.
Phía dưới nha dịch sắc mặt ai ai cũng rất căng thẳng, thậm chí những người hầu cũng không dám nói nhảm một câu.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Quý lại nhớ tới mấy tên nha dịch ở huyện Thanh Dương.
Rảnh rỗi chơi đùa, chống côn gối đầu đều là chuyện thường ngày. Vốn dĩ côn là dùng để ra oai và phạt gậy, nhưng ở địa phương nhỏ như huyện Thanh Dương nó giống như là rắm lớn không kêu, căn bản không có đất dụng võ.
Nhất là những nha dịch nhận phiên gác đêm, nghe nói có lần một kẻ gác đêm đã bị tiểu tặc sờ soạng túi tiền. Khi gã trở về đã bị bà nương trong nhà mắng cho một trận, cô ta còn khẳng định gã đã dùng tiền đi tiêu dao khoái hoạt ở chốn thanh lâu.
Cũng không biết việc này cuối cùng giải quyết thế nào.
Lâm Quý lại nghĩ tới Lỗ Thông, thiếu đi gã to con này bên người, chợt không có ai kể lể cằn nhằn bên tai hắn những việc lặt vặt trong ngày.
Còn có vị cô nương đầu óc không bình thường, Chung Tiểu Yến, không biết cái tính khí đại tiểu thư của nàng có thu liễm bớt hay chưa.
"Vẫn là ở huyện Thanh Dương thoải mái hơn a." Lâm Quý thở dài một tiếng.
Ánh mắt của hắn đảo qua đại ấn Tổng Bộ đang đặt trên bàn, suy nghĩ một chút, Lâm Quý cầm bút viết một tờ giấy bổ nhiệm. Hắn muốn bổ nhiệm Quách Nghị vào chức bộ đầu của huyện Thanh Dương, tiếp quản chức vị mà hắn đã làm.
Sau khi đóng lên đại ấn, Lâm Quý gọi tới một tên thủ hạ ban sai đưa bức thư đi.
Sử lý xong xuôi những việc vặt này, thời gian đã tới giữa trưa.
Lâm Quý không tiếp tục ngồi yên, hắn nhấc mông rời đi nha môn, về tới phủ đệ của mình.
Vừa tiến vào cửa lớn, Lý quản gia đã vội vàng chạy ra đón.
"Lão gia trở về dùng bữa sao? Ta sẽ lập tức căn dặn. . ."
"Không cần, để ta tự mình làm." Lâm Quý lắc đầu, "Nhà bếp ở đâu, dẫn đường đi."
Tiếp đó hắn cùng lão Lý đi đến nhà bếp.
Lúc này trong phòng bếp đang có 3, 5 nha hoàn đeo tạp dề, họ đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Vừa nhìn thấy Lâm Quý đi vào, bọn nha hoàn vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Tại sao lúc không làm cơm mà các nàng cũng phải đợi ở đây ư?" Lâm Quý nhìn lão Lý.
"Đây là quy củ lúc trước, vị lão gia trước đây đã có lệnh, hạ nhân phải luôn chuẩn bị để hầu hạ lão gia."
"Vậy thì về sau ta muốn bỏ hết những quy củ này đi, các người không cần đợi ở đây cả ngày."
Lâm Quý vẫy vẫy tay: "Lưu lại hai người giúp ta việc bếp núc, còn lại các người cứ trở về nghỉ ngơi đi. Ngày bình thường, nếu như không có việc gì các ngươi có thể đi ra ngoài một chút cũng được, ta không có nhiều quy củ như vậy."
Bọn nha hoàn nghe nói như thế, trong khoảng thời gian ngắn họ kinh ngạc đến mức nói không ra lời, vị lão gia mới tới này lại muốn đích thân xuống bếp?
"Lão gia, việc này. . ."
"Lời nói của ta không dùng được ư?" Lâm Quý giương lên lông mi.
Lão Lý không dám nhiều lời.
"Các ngươi còn không mau cảm tạ lão gia!"
"Đa tạ lão gia!" Bọn nha hoàn luôn miệng nói tạ.
Lâm Quý bị thanh âm ngọt ngào của những tiểu cô nương này làm cho rất thoải mái.
Sau khi đuổi đi bọn nha hoàn, hai người ở lại giúp việc bếp núc bắt đầu rửa rau thái thịt, Lâm Quý ở một bên lại tìm được một miếng thịt ba chỉ tốt nhất.
Chưa tới nửa canh giờ, phía sau bếp đã truyền ra ngào ngạt mùi thơm
Lâm Quý đang cầm lấy chảo đứng trước cái nồi lớn, nhìn qua khí thế ngất trời.
Nhưng đúng vào lúc này, lão Lý lại chạy tới.
"Lão gia, có khách tới chơi."
"Hẳn lại là những gia tộc trong nội thành kia đúng không? Mặc kệ bọn họ." Lâm Quý cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào nồi thịt.
"Người này là một vị đạo sĩ, y nói y là bằng hữu của ngài."
"Đạo sĩ? Trông như thế nào?"
"Tuổi tác khoảng chừng 40, bộ dáng lôi thôi, thân hình rất gầy." Lão Lý miêu tả.
"Ngươi đưa y đến chờ ở phòng ăn, đợi lát nữa cùng ăn cơm với ta." Lâm Quý nhịn không được cười lên.
Hắn không thể tưởng tượng được, mình mới đến Lương Thành, Bình Tâm đạo nhân đã tìm tới cửa.
- Không phải lão đạo này mới bỏ chạy từ Lương Thành đến huyện Thanh Dương sao, tại sao chưa gì y đã chạy trở về? -
Thật là kỳ quái.
Qua không bao lâu sau, Lâm Quý bưng nồi thịt hầm đi lên, đi theo phía sau hắn còn có hai nha hoàn bưng thức ăn, đi tới phòng ăn.
"Lâm bộ đầu. . . Không, bây giờ ta nên gọi ngài là Lâm đại nhân mới phải." Bình tâm đạo nhân đứng dậy hành lễ.
"Ơ, hiện tại ngươi cũng bắt đầu dùng những quy củ này rồi hả? Ăn no rồi lại nói tiếp." Lâm Quý cười to.
Mặc kệ trời đất bao la thế nào, cũng không lớn được bằng chuyện nhét đầy cái bụng.