Chính Lâm Quý cũng không nghĩ đến, sau hai tháng hắn lại lên được quan đạo này.
Khi vào kinh thành để báo cáo công việc của mình, hắn đã đi cùng Lạc tiểu thư trên con đường này, nhìn ra được cô hồn dã quỷ mơ hồ kia.
Bây giờ lại đi trên con đương cũ, thế nhưng vẫn còn liên tưởng đến sự việc đó.
“Vậy nếu ngay từ đầu ta không nói nhiều thì bây giờ chuyện tai quái này sẽ không xảy ra sao? "
"Cũng không đúng, lúc đó ta rời huyện Thanh Dương lâu rồi, đại sư Hành Si đến tìm ta . . . A, còn nói cái gì mà gặp ta phúc duyên thâm hậu, cho nên không vào cõi Phật thì thật đáng tiếc, còn tặng ta bảo vật của Phật môn."
"Từ từ!"
Lúc này nghĩ lại, Lâm Quý đột nhiên hoảng hốt.
Hắn chợt nhận ra được sơ hở lớn trong toàn bộ sự việc.
Thời gian không giống nhau!
"Nếu như Hàng Ma Xử này ở trong tay ta là để ta đi Quỷ Vương thành một chuyến. . . vậy thì khi đại sư Hành Si giao Hàng Ma Xử này cho ta, ta vẫn còn chưa rời huyện Thanh Dương, đứa con không may của Quỷ Vương cũng không có chết!"
"Có thể nào hiện tại Quỷ Vương vây thành cũng nằm trong kế hoạch trên không.”
Lâm Quý càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
"Rốt cuộc vì lý do gì phải trả giá lớn như vậy? Quỷ Vương ở Lương Thành. . . đóng vai trò gì?"
Đáng tiếc là suy nghĩ của Lâm Quý rất nhanh đã bị đứt đoạn .
Quan đạo này hiện nay cũng không so được sự bình yên với hai tháng trước nữa.
Một số Quỷ Tướng đã đuổi theo Quỷ Vực, Lâm Quý đi nửa ngày mới phát hiện ra bản thân đang đi vòng quanh tại chỗ.
"Nghĩ quá say mê, thật sự là phiền toái."
Sắc mặt Lâm Quý lập tức suy sụp, liền lấy Định Hồn Hàng Ma Xử trong cái bọc ra, linh khí bay ra rồi hướng về phía có quỷ khí có năng lượng lớn nhất trong tiềm thức.
Sau khi ánh sáng vàng bùng lên, Quỷ Vực lập tức bỏ chạy.
Mấy con Quỷ Tướng cũng bị hồn tiêu phách tán.
"Quỷ tướng mạnh nhất cũng chỉ có Đệ Tứ cảnh, ta có Hàng Ma Xử trong tay, còn dám tới tìm cái chết." Lâm Quý lắc lắc đầu, tiếp tục tiến lên.
Trên đường đi lại chém giết không ít Quỷ Vật.
Sau khi đi được khoảng 20 dặm, Lâm Quý chuyển hướng sang phía Tây, đột nhiên chui vào bên trong rừng rậm ở ven đường.
Quỷ Vực trong rừng so với trên quan đạo trái ngược rất nhiều.
Không chỉ có như thế, theo dọc đường đi Lâm Quý gặp được rất nhiều Quỷ Tốt chưa mở linh hồn, những Quỷ Tốt này rõ ràng đã nhận ra sự tức giận trên người Lâm Quý nhưng không tấn công.
"Còn đang kiềm chế sao? Vậy những kẻ đang gây rối bên ngoài quả nhiên là thuộc hạ của Quỷ Vương bị mất kiểm soát.”
Đường đi trong rừng thông thuận hơn nhiều so với trên quan đạo.
Sau một canh giờ, ở đường trong rừng Lâm Quý đã đi được 50 dặm.
Vào lúc này, quỷ khí xung quang hắn lại trở nên dày đặc hơn, thậm chí còn khiến hắn khó thở.
Lâm Quý biết rằng đã vào địa phận của Quỷ Vương thành.
Quỷ Vương thành đó là do Quỷ Vực của Quỷ Vương Lương Thành biến ra.
Quỷ vật tại Quỷ Vực này như cá gặp nước, nhưng ở đây người lạ không được phép vào.
Nói cách khác, chỉ cần Quỷ Vương chuyển Quỷ Vương thành này đến Lương Thành, thì trong chốc lát dân chúng trong thành sẽ chết hơn phân nửa, nếu may mắn không chết thì cũng sinh bệnh nặng, chưa nói đến não bộ bị phá hỏng thì cũng biến thành người tàn tật.
Đương nhiên, nếu y thật sự làm như vậy thì y sẽ phải chịu sự truy đuổi với ý chí kiến cường và giàu lòng hy sinh của Giám Thiên Ty.
Giám Thiên Ty sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết, cố gắng hết sức để triệu tập những kẻ mạnh rồi tiêu diệt chúng càng nhanh càng tốt.
Dần dần, quỷ khí xung quang cũng hóa thành sương mù, xung quang đều là cảnh mở mịt.
Lâm Quý nhìn thấy rất nhiều Quỷ Vật lui tới xung quanh, tại Quỷ Vực này, chúng sống như bình thường.
Có nói chuyện với nhau, bàn luận xem núi nào có dã thú có thể đi giết.
Cũng thì thầm với nhau, một người lạ như Lâm Quý sao lại xuất hiện ở đây.
Nhưng không có Quỷ Vật ngăn cản Lâm Quý, cũng không có Quỷ Vật ra tay với hắn.
Tại bên trong Quỷ Vương thành này, các Lệ Quỷ dường như có thể tự kiềm chế bản tính của chính chúng, các Quỷ Tướng lại càng hơn vậy.
Cũng chỉ có bên trong Quỷ Vương thành đây, các Quỷ Vật đó mới có thể được bình an.
"Chẳng trách không mất nhiều thời gian Quỷ Vương trốn thoát khỏi Trấn Yêu tháp, nó có thể tạo ra Quỷ Vương thành rộng lớn và thu nạp được mấy vạn thuộc hạ. . . Hóa ra đối với Quỷ Vật mà nói nơi này lại là nơi tốt nhất của chúng."
Đối với Quỷ Vật thì là nơi tốt nhưng đối với loài người thì lại hoàn toàn trái ngược.
"Chẳng trách phải đến Đệ Tứ cảnh ta mới có thể đến, lúc này ta thực sự phải dùng 7 – 8 phần linh khí để chống cự lại quỷ khí xâm nhập, đây chỉ cảnh giới của Quỷ Vương mà thôi…”
Sắc mặt Lâm Quý lúc này rất khó coi, khi hắn không biết con đường phía trước còn phải đi bao xa thì một bóng dáng đã chặn đường hắn.
"Người lạ? Lá gan cũng không nhỏ lại dám xuất hiện ở chỗ này, ngươi cho rằng chúng ta sẽ không tức giận không tấn công kinh thành sao?"
Lâm Quý ngẩng đầu, phát hiện trước mắt mình là một nữ tử mặc chiếc áo trắng dài.
Dung mạo xinh đẹp, màu da cũng trắng bệch.
Nếu không phải Thần Thức nói cho Lâm Quý rằng trong cơ thể của vị mỹ nhân trước mặt này lộ vẻ quỷ khí thì thậm chí ánh mắt nhìn của Lâm Quý cũng không phân biệt được ả với người thường.
"Cô nương là . . ?"
"Lung Linh."
Lâm Quý bỗng chốc run người, hắn chưa từng nghe qua tên này.
Nhưng nữ nhân trước mắt này, cũng không phải là Quỷ Tướng đơn thuần.
"Quỷ Soái?"
"Có chút nhãn lực." Lung Linh che miệng cười khẽ, thần thái cực kỳ giống tiểu thư khuê các.
"Ngươi tới nơi này có chuyện gì? Nếu là không muốn chết thì mau chóng ra khỏi đây đi, nơi này người lạ ở lâu không được."
"Tại hạ Lâm Quý là Tổng Bộ Lương Châu, phụng mệnh đến để gặp mặt Quỷ Vương." Lâm Quý hành lễ.
"Ai cũng không gặp được Quỷ Vương đại nhân, nếu là vì chuyện của Lương Thành, vậy vẫn mời ngươi trở về đi."
Lung Linh có chút tiếc hận nói: "Việc tại Lương Thành, ở trong Quỷ Vương thành cũng có chút ý kiến phản đối, dù sao trước kia Giám Thiên Ty cũng uy danh hiển hách. . . Thôi, tóm lại việc này lúc trước Triển đại nhân các ngươi đã đến can thiệp mấy lần, nhưng lại bị Quỷ Vương đại nhân đả thương, cho nên việc này một Tổng Bộ nhỏ nhoi như ngươi đến đây cũng không có tác dụng."
Nghe vậy, Lâm Quý liền lấy ra Định Hồn Hàng Ma Xử.
Ngay khi Hàng Ma Xử được lấy ra, những quỷ khí xung quanh đều tiêu tan rất nhiều.
Lung Linh hơi lui lại một bước, nhìn Hàng Ma Xử trong tay Lâm Quý có chút ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
"Đây là vật gì?"
"Định Hồn Hàng Ma Xử, mắt trận của đại trận Trấn Yêu tháp."
Lâm Quý nói: "Có vật ấy, đủ để gặp được Quỷ Vương một lần chưa?"
"Đợi chút, ta đi báo cáo một tiếng." Lung Linh lon ton chạy đi.
Nhìn thấy bóng dáng đối phương rời đi, trong lòng Lâm Quý cảm thấy có gì đó kỳ lạ khó tả.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quý gặp Quỷ Vật như Lung Linh, Quỷ Soái thực lực ít nhất cũng là Đệ Ngũ cảnh thậm chí Đệ Lục cảnh.
Đẳng cấp như vậy, thế nhưng nói chuyện với hắn rất tử tế, rất có cấp bậc lễ nghĩa.
Thật sự là kỳ lạ.
Chờ không lâu, Lung Linh trở lại .
"Cứ đi vào bên trong, ngươi tất sẽ gặp được đại nhân."
"Đa tạ."
Lâm Quý gật đầu, cũng không cất Hàng Ma Xử mà cầm ở trong tay, như vậy hắn sẽ hao ít khí lực để chống đỡ quỷ khí xâm nhập và tấn công.
Một đường về phía trước, chỉ vài bước, bóng dáng của Lung Linh phía sau đã không thấy tăm hơi.
Thức thần của Lâm Quý nhìn thấy được mỗi bước tiến về phía trước ít nhất cũng chục mét nhưng dường như nó chỉ là bước tiến bình thường.
"Thủ đoạn của Quỷ Vương sao?"
Chỉ mới đi được một lúc, khi Lâm Quý bước thêm được bước nữa thì hắn đã xuất hiện trong đại sảnh tối.
Toàn bộ đại sảnh trống rỗng, ngoại trừ ở bậc thềm cuối cùng có một ngai vàng trống không như vậy.
Quỷ khí từ từ hội tụ thành một hình người và ngồi xuống ở ngai vàng kia.
Khi hình dáng đó nhìn Lâm Quý, Lâm Quý cảm thấy tóc gáy của mình đều dựng ngược lên.
Quỷ Vương của Lương Thành, giá lâm!