Sau khi rời khỏi thư phòng của Triển Thừa Phong, Lâm Quý mang theo tâm sự nặng nề quay về phòng làm việc.
Ngồi xuống bên trong thư phòng, trong lòng hắn luôn nghĩ đến những chuyện xấu đã xảy ra ở huyện Lương Hà.
"Huyện Lương Hà này thật sự rất. . . Trước đó nơi này đã có hà bá giả thần giả quỷ quấy phá, về sau lại bị quỷ vật ở Lương Thành ảnh hưởng, nghe nói cũng đã chết vài trăm người, bây giờ trong huyện lại còn phát sinh ra sự tình như thế này."
Giờ này khắc này, Lâm Quý mới cảm giác được, vị trí mà mình đang ngồi quả thực không phải dễ dàng.
Nếu giống như trong quá khứ thì cũng đành, thiên hạ thái bình, làm sao có nhiều chuyện xấu xuất hiện như vậy.
Nhưng hôm nay thế đạo đã đại loạn, yêu ma quỷ quái kéo bè kéo lũ tới quấy phá.
"Rõ ràng chúng đang thừa dịp Yêu Bộ ở Lương Thành bị quỷ vật giữ chân, biết rõ Giám Thiên Ty không có nhân thủ để điều động, bọn chúng mới dám to gan như vậy. Chúng định dùng 1 tay che trời sao?"
Lâm Quý than nhẹ một tiếng, nghĩ tiếp cũng không làm được gì.
Hắn vốn không phải loại người quan tâm đến chuyện của thiên hạ, cho tới bây giờ Lâm Quý cũng chỉ để ý tới địa phương do chính mình quản hạt. Nhưng hiện tại đã xảy ra thảm sự như thế này, cho dù chỉ là người bình thường nghe xong cũng sẽ phải nảy sinh vài phần đồng cảm.
Huống chi lúc này Lâm Quý đã ngồi lên vị trí Tổng Bộ, vậy mà hắn vẫn bắt buộc phải an an ổn ổn ở lại Lương Thành.
"Bất đắc dĩ a."
Nghĩ tới đây, Lâm Quý càng lúc càng cảm thấy cái ghế phía dưới bờ mông của mình đang nóng dần lên.
Hắn đã không ngồi yên được nữa.
Sau khi đứng dậy và lên tiếng chào hỏi với mấy tên nha dịch thủ hạ, Lâm Quý vội vàng rời khỏi phủ nha.
. . .
Thời gian thoáng một cái đã qua mấy ngày.
Trong nháy mắt, Lâm Quý đã đi đến Lương Thành được 7 ngày.
Sáng sớm, sau khi Lâm Quý dùng qua đồ ăn sáng trong nhà, hắn nhanh chóng mang theo một bao hành lý đã được chuẩn bị tốt chạy tới phủ nha.
Mấy ngày vừa rồi sự tình ở huyện Lương Hà đã không còn tin tức gì nữa. Lâm Quý cũng chưa nghe nói Triển Thừa Phong có bất cứ hành động gì, cũng chưa từng nhìn thấy người đưa tin của Yêu Bộ trong huyện Lương Hà.
Việc này đã bị gác lại như vậy.
Tuy nhiên trong tình huống này, mặc dù mấy ngày qua Lâm Quý vẫn thường xuyên gặp Triển Thừa Phong, nhưng hắn cũng chưa từng nhắc lại.
Hôm nay cũng rất hiếm khi, lúc vừa mới tiến vào thiên sảnh, Lâm Quý lại bắt gặp Điền Vân Lượng đang vội vàng chuẩn bị xuất hành.
Lần trước hắn đã cho Điền Vân Lượng thời gian ba ngày để sửa sang lại hồ sơ bên trong kho văn thư, khiến cho tên này không còn xuất hiện nữa.
Về sau Lâm Quý lại không tới phủ nha, bởi vậy hắn cũng không gặp được ai cả.
Lâm Quý chợt dừng bước, hắn cười nhạt nhìn Điền Vân Lượng.
Điền Vân Lượng vốn dự định im lặng chuồn đi, nhưng khi gã thấy ánh mắt của Lâm Quý, gã chỉ có thể tiến lên đón tiếp.
"Lâm đại nhân."
"Hồ sơ sửa sang như thế nào rồi?"
"Hồi bẩm đại nhân, ty chức mới sửa sang được gần một nửa." Điền Vân Lượng cúi đầu nói.
Lâm Quý gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay là ngày thứ mấy?"
Điền Vân Lượng trầm mặc không nói.
"Đã như vậy, tại sao ngươi vẫn còn tới nha môn? Có phải ngươi coi lời nói của bổn quan không có tác dụng? Có phải ngươi nghĩ Tổng Bộ chỉ đứng hàng lục phẩm, phải chăng ta không có quyền quản một chức quan văn thư nho nhỏ như ngươi?" Lâm Quý hơi nheo mắt lại.
"Đại nhân, hạ quan, ta. . ."
"Không cần giải thích, ta cũng không quan tâm ai đã sai khiến ngươi tới làm khó ta hôm đó, cút đi."
Lâm Quý phất phất tay tựa như xua đuổi 1 con ruồi, tiếp đó hắn đi vào thư phòng, hoàn toàn không để ý đến thần sắc ủy khuất tới cực điểm của Điền Vân Lượng.
Đuổi Điền Vân Lượng đi xong, Lâm Quý tìm được một ly trà trong thư phòng. Tiếp đó hắn tựa người ở trên ghế, ngâm nga một tiểu khúc chỉ có một mình hắn hiểu được, khuôn mặt còn có chút thản nhiên tự đắc.
Thời gian một ngày cứ đi qua như vậy.
Giữa trưa, Lâm Quý cũng không trở về phủ, hắn gọi tới 1 thủ hạ trong nha môn, bảo gã tùy tiện chuẩn bị cho hắn chút ít thức ăn. Dù sao chỉ cần nhét đầy bao tử là được.
Sau đó Lâm Quý tiếp tục ngồi rung đùi trong thư phòng.
Mãi cho đến lúc chập tối.
"Lâm đại nhân, Triển đại nhân cho gọi ngài."
"Đã biết."
Lâm Quý cầm lấy bao hành lý, cân nhắc hai lần, tiếp đó hắn bước nhanh rời khỏi thư phòng.
Khi đi tới hoa viên đằng sau phủ nha, Lâm Quý gặp được Triển Thừa Phong.
Đại sư Hành Si cũng ở đây.
Hai người này đang ngồi ở trong lương đình nằm chính giữa hoa viên.
"Triển đại nhân, đại sư." Lâm Quý hành lễ.
"Ngồi đi." Triển Thừa Phong chỉ vào cái ghế đá ở bên cạnh nói.
Đợi sau khi Lâm Quý ngồi xuống, đại sư Hành Si cười nói: "Tiểu hữu giống như không hề lo lắng điều gì? Quỷ Vương Thành cũng không phải một nơi tốt đẹp gì đâu."
"Nghĩ thông suốt, sẽ không lo lắng." Lâm Quý đáp.
Sớm từ lúc trước, Lâm Quý đã dự liệu được sẽ có chuyện rơi xuống trên đầu mình. Thời gian đã lâu như vậy, có bao nhiêu hậu quả hắn đều đã nghĩ qua rồi, hiện tại Lâm Quý có thể vô cùng thoải mái đối mặt với nó.
Hắn cũng đã suy nghĩ minh bạch.
Quỷ Vương Thành thì như thế nào, bọn họ cũng không phải muốn hắn đi tới đó chịu chết.
Nếu không họ cần gì phải an bài cho hắn tăng lên vị trí Tổng Bộ? Chẳng lẽ chỉ vì muốn để hắn an tâm, khiến cho hắn ngoan ngoãn nghe lời ư?
Tuy chức quan Tổng Bộ không quá cao nhưng nó lại có tiền đồ cực lớn.
Nếu như họ chỉ muốn tìm 1 tên đần độn nghe lời đi chịu chết, chỗ tốt gì họ không thể đồng ý, cần phải là chức Tổng Bộ sao?
Cho nên lúc này tâm lý của Lâm Quý rất thoải mái.
"Tiểu hữu đã chuẩn bị tâm tính kĩ càng, đây là chuyện tốt." Đại sư Hành Si cười tủm tỉm.
Triển Thừa Phong ở một bên lại nói thẳng: "Đêm nay giờ Tý ngươi hãy ra khỏi thành, cứ men theo quan đạo đi hai mươi dặm về phía bắc, sau đó ngươi lại một đường đi về phía tây."
Lâm Quý gật đầu, hắn biết rõ đây là con đường đi tới Quỷ Vương Thành.
"Đi về phía bắc, trên đường có rất nhiều quỷ vật, trong số đó cũng không ít kẻ rất lợi hại, ta nên ứng phó như thế nào?" Lâm Quý vừa hỏi, vừa nhìn về phía đại sư Hành Si.
Chẳng lẽ đại sư Hành cũng đã dọn dẹp sạch sẽ quỷ vật ở phía Bắc?
Có điều trước đó phía nam cách Quỷ Vương Thành khá xa, nhưng ở phía Bắc này quỷ vật sẽ liên tục xuất hiện không ngừng.
"Ngươi cứ việc dùng Định Hồn Hàng Ma Xử." Triển Thừa Phong nói thẳng, "Vật này có tác dụng kiềm chế đối với quỷ vật, hiện tại ngươi đã là Đệ Tứ cảnh, lại có sự trợ giúp của Hàng Ma Xử, cho dù Quỷ Tướng cũng không phải đối thủ của ngươi."
"Nếu như ta gặp phải Quỷ Soái thì sao?" Lâm Quý hỏi lại.
"Sẽ không có đâu." Triển Thừa Phong lắc đầu, nhưng ông ta lại không nói ra nguyên nhân vì sao.
Lâm Quý cũng không hỏi lại.
"Có Hàng Ma Xử mở đường, ngươi sẽ dễ dàng đến được Quỷ Vương Thành, tự nhiên có thể nhìn thấy Quỷ Vương ở Lương Thành. Sau khi nhìn thấy gã, ngươi hãy nói cho gã biết điều kiện của Giám Thiên Ty."
"Điều kiện gì?"
"Ngươi hãy nói với gã, phải ngay lập tức phóng thích hồn phách con gái của Lạc tướng, nhanh chóng thu nạp thủ hạ rời xa khỏi Lương Thành, cuối cùng gã phải thu lại Quỷ Vương Thành mang đi." Triển Thừa Phong nói.
Nghe nói như thế, Lâm Quý lập tức nở nụ cười khổ.
"Ba điều kiện này một cái khó hơn so với một cái, vậy nếu Quỷ Vương không đáp ứng thì ta phải làm sao bây giờ?"
"Tùy cơ ứng biến." Đại sư Hành Si ở một bên cười nói.
Lâm Quý trầm mặc một lát, nguyên bản hắn đang tràn đầy tự tin xuất phát nhưng lúc này hắn cũng thấy có chút dao động.
Đợi một lúc, Triển Thừa Phong và đại sư Hành Si cũng không mở miệng nói tiếp, họ chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Quý.
Da đầu Lâm Quý đã hơi run lên.
"Hai vị không muốn nhắn nhủ thêm gì hay sao?"
"Không còn, nhiệm vụ của ngươi phải làm chỉ đơn giản như vậy thôi."
Trên mặt Triển Thừa Phong hiện lên nét cười, ông ta nói: "Nếu ngươi đã nhớ kỹ, vậy hãy chuẩn bị đi đi."
"A, vậy. . . Hạ quan xin cáo lui." Lâm Quý hành lễ, hắn mang theo nỗi bồn chồn trong lòng xoay người đi ra ngoài.
Đợi đến lúc Lâm Quý rời khỏi, Triển Thừa Phong mới nhìn sang đại sư Hành Si.
"Sau đó bất kể như thế nào, cục diện bế tắc này của Lương Thành, cuối cùng đã có một câu trả lời."
"Triển thí chủ rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon giấc." Đại sư Hành Si cười nói.
Triển Thừa Phong lắc đầu.
"Sau khi việc này kết thúc, ta còn phải đi huyện Lương Hà một chuyến, sự tình bên đó đã chậm trễ vài ngày, ta không thể trì hoãn nữa."
. . .
Đêm khuya, cửa thành phía bắc Lương Thành.
Lâm Quý đứng trên cổng thành, theo sau hắn còn có Tôn Hải và Chu du.
"Lâm đại nhân muốn ra khỏi thành ư? Vào thời điểm này?" Tôn Hải chỉ vào cảnh tượng phía dưới nói.
"Không còn cách nào khác, ta cũng là thân bất do kỷ." Lâm Quý nhún vai.
"Nếu sự tình thuận lợi, phiền phức ở Lương Thành có thể chấm dứt ở đây."
"Chẳng may. . ."
"Câm miệng, không có chẳng may nào hết."
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Quý đã nhảy xuống khỏi thành lâu, hắn bỏ qua quỷ vật ở bên ngoài cửa thành, nhắm thẳng về phía Bắc đi tới.