Chương 82: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Mồ chôn tập thể

Phiên bản dịch 7126 chữ

Huyện Lương Hà được đặt tên như vậy vì nó nằm gần Lương Hà.

Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi ra khỏi huyện thành.

Nhưng vừa mới đi dọc theo Lương Hà không bao xa, Lâm Quý đã dừng bước.

Lục Chiêu Nhi cũng nhìn về phía Lâm Quý.

“Ta ngửi thấy.” Nàng đang nói về mùi máu tanh lúc trước.

Lâm Quý gật đầu, nhìn xuống dưới chân.

Mặt đất có màu nâu.

Sau khi vết máu khô lại sẽ có màu nâu đất bùn.

Hắn đưa tay nắm lấy một nắm bùn đất, rõ ràng là gần bờ sông nhưng bùn đất trong tay lại khô cằn.

“Thi thể ở dưới đáy sông.” Lục Chiêu Nhi đột nhiên đi về phía bờ sông nói.

Lâm Quý vội vàng đi tới.

Trăng sáng, sông trong.

Có vô số thi thể chất đống bừa bãi, lặng lẽ chờ đợi dưới đáy sông.

Thường xuyên có tôm cá rỉa một miếng, một số xác chết đã bị gặm nhấm đến mức có thể nhìn thấy xương.

Không có vết máu rõ ràng, hẳn là đã bị rửa sạch.

Cũng may Lương Hà là nước động, cuối cùng chảy ra biển.

“Là những dân chúng bị yêu nhân dọa cho sợ vỡ mật, muốn chạy trốn khỏi huyện Lương Hà.” Lâm Quý thấp giọng nói: “Ta nghĩ hẳn là họ đi cùng nhau, số lượng không ít. Kết quả bị yêu nhân để mắt tới, lúc này mới có lần thứ hai, cũng chính là những gì chúng ta đang thấy trước mắt.”

“Đi thôi.” Lục Chiêu Nhi mím môi dưới, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, không ai có tâm tư nói chuyện.

Dọc theo đường đi, bọn họ chỉ trầm mặc, tìm kiếm dấu vết mà Triển Thừa Phong có thể đã lưu lại.

Cứ đi như vậy tới hai canh giờ.

Đến nửa đêm, hai người đã đi hơn trăm dặm, nếu tiếp tục đi về phía trước, sẽ đến phạm vi của Thanh Sơn sơn mạch.

Thanh Sơn sơn mạch vắt ngang qua Lương Châu.

Có một đoạn sông Lương Hà đi qua phạm vi của sơn mạch.

Trong núi yêu vật nhiều vô số kể, nghe nói sâu trong sơn mạch còn có đại yêu tương đương với tu sĩ Đệ Thất cảnh Đệ Bát cảnh.

Dù sao Lâm Quý nghĩ với tu vi Đệ Tứ cảnh của hắn cũng có thể lắc lư ở bên ngoài sơn mạch.

“Muốn vào núi không?” Lâm Quý nhìn về phía Lục Chiêu Nhi.

“Vào.” Lục Chiêu Nhi gật đầu.

Nhưng hiển nhiên nàng cũng biết nguy cơ khi vào núi, bởi vậy lại nói: “Những lời ta nói ở phủ ngươi lúc trước cũng không phải là nói giỡn.”

“Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?” Lâm Quý có hơi kỳ quái.

“Ta phiền nhất là người thiếu quyết đoán, nếu ngươi thật sự gặp nạn, nếu như không thể làm được gì, ta tuyệt đối sẽ quyết định chạy lấy mạng.”

Lục Chiêu Nhi gằn từng chữ nói: “Ngược lại, nếu ta gặp nạn ngươi mà không cứu được, thì cũng không cần phải lãng phí thời gian, mạng sống quan trọng hơn.”

Lâm Quý cười cười, bầu không khí này quá nghiêm túc.

“Yên tâm, ta khẳng định sẽ chạy nhanh hơn ngươi.”

“Như thế là tốt nhất.” Lục Chiêu Nhi không cười mà theo dòng Lương Hà đi vào trong núi trước.

Lâm Triệt xoa xoa hai tay, xấu hổ lẩm bẩm nói: “Loại tính cách này thật sự rất lạnh lùng.”

“Ta có thể nghe thấy!” Giọng nói của Lục Chiêu Nhi truyền tới.

Lâm Quý vỗ trán, vội vàng đi theo.

Quên mất vị này cũng là Đệ Tứ cảnh, thính lực không phải tốt bình thường.

Dưới chân nhanh thêm hai bước, Lâm Quý đã nhanh chóng đuổi kịp Lục Chiêu Nhi, cùng nàng sóng vai đi về phía trước.

Vào trong núi rừng, một cỗ khí tức ẩm ướt của cỏ cây mục nát bao trùm tất cả mọi thứ xung quanh.

Mỗi lần đặt chân đều sẽ cảm thấy mặt đất sụp đổ.

Là tình huống lá rụng lâu năm, lại lâu ngày không ai lui tới mới có thể có.

Đi trong rừng khoảng nửa canh giờ.

Lâm Quý tiện tay bắt con đỉa bò trên ống quần không biết từ lúc nào, sau khi bóp chết nó, hơi cau mày nói: “Không đúng.”

“Cái gì không đúng?” Lục Chiêu Nhi dừng bước.

“Quá yên tĩnh, không nên chỉ có tiếng côn trùng kêu.”

Vừa nghe lời này, Lục Chiêu Nhi cũng phản ứng lại.

“Đúng! Trong núi rừng này, ban đêm chính là thời điểm mãnh thú hoạt động. Sao có thể đi nửa canh giờ rồi mà một tiếng gầm của dã thú cũng chưa từng nghe thấy?”

“Vừa vào núi ta đã dùng thần thức dò xét, xung quanh không có vật sống… Tất nhiên, không tính côn trùng.”

Lâm Quý nói không có vật sống, ngay cả chim trên cành cây cũng tính ở trong đó.

Lục Chiêu Nhi vội vàng dò xét một phen, phát hiện quả nhiên giống như Lâm Quý nói.

Nàng suy nghĩ một lát, chần chờ nói: “Chim thú trong núi cũng biết tìm lợi tránh hại, có lẽ nơi này đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Hơn nữa chuyện kia mới xảy ra không lâu.” Lâm Quý tiếp lời.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hai người vẫn phải tiếp tục tiến lên.

Lại đi một lúc, phía trước xuất hiện một mảnh đất trống.

Trong khoảng đất trống, một cái hố sâu thật lớn hiện ra trước mắt hai người.

Hai bên đều là cây đại thụ bị gãy ngang.

Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi vội vàng bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh hố sâu.

“Là thủ đoạn của tu sĩ, hẳn là Triển đại nhân ra tay?” Lục Chiêu Nhi nhìn về phía Lâm Quý.

“Không sai, vết gãy trên đại thụ bên cạnh vẫn còn mới mẻ, không thấy dấu vết mưa gió bào mòn, là chuyện mới xảy ra mấy ngày nay.”

Vừa nói, Lâm Quý lại nhảy vào trong hố sâu.

Nhưng hai chân vừa mới chạm đất, một tiếng giòn vang vang lên.

Răng rắc.

“Cái gì vậy?” Lục Chiêu Nhi nghe thấy tiếng động cũng nhảy xuống.

“Không biết.” Lâm Quý dùng chân gạt bùn đất ra.

Theo bùn đất bị gạt sang một bên, lộ ra một phần xương trắng đã mục nát.

Sắc mặt hai người lập tức ngưng trọng.

Lâm Quý lại dùng vỏ kiếm đào một lát, chỉ mới đào xuống dưới độ sâu hai lòng bàn tay, bùn đất đã không thấy đâu. Thay vào đó, là vô số bộ xương trắng.

“Đây là chôn xác.” Lâm Quý hít một hơi thật sâu mùi bùn đất tanh trong rừng, tiếp tục đào bới.

Lục Chiêu Nhi ở một bên cũng bắt đầu hỗ trợ.

Một lát sau, một cái lỗ hổng dài chừng bảy tám trượng bị đào ra.

Vô số bộ xương khô hiện ra, bị chồng chất lung tung, bại lộ trong không khí.

“Đây mới chỉ là một góc của băng sơn.” Lâm Quý nhíu mày nói: “Sao nơi này lại có loại địa phương chôn người chết như vậy? Nhìn vào những hài cốt này, hình như đã chết khá lâu rồi... Khó trách nơi này cây mọc um tùm, rễ cây cũng đã vươn tới.”

“Là mồ chôn tập thể từ ngàn năm trước.”

“Mồ chôn tập thể?” Lâm Quý khó hiểu hỏi.

“Ngàn năm trước, địa giới Lương Châu vốn gọi là Lương quốc, bị Đại Tần diệt.” Lục Chiêu Nhi chậm rãi nói: “Nơi này, hẳn là một trong những chỗ mai cốt sau trận chiến diệt quốc năm đó.”

Vừa nói, Lục Chiêu Nhi còn chỉ vào y phục đã mục nát trên người khô lâu trong hố.

“Có y phục của binh sĩ Đại Tần, cũng có y phục của binh sĩ Lương quốc, không thể sai được.”

“Thì ra là như vậy.” Lâm Quý giật mình.

“Năm đó binh sĩ chết trận đều chôn cất vội vàng như vậy sao?”

“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, có thể tìm một chỗ đào hố chôn cũng đã xem như không tệ.” Lục Chiêu Nhi nói.

“Đúng vậy, nhất tướng công thành vạn cốt khô.” Lâm Quý gật gật đầu.

Sau khi một lần nữa vùi lấp hố sâu, hai người tiếp tục gấp rút lên đường đi về phía trước.

Đi dọc theo dòng sông không bao lâu, phía trước lại là một vách đá ngăn trở con đường đi tới.

Vách đá kia không quá cao, chỉ có mấy chục thước mà thôi. Lương Hà lại vòng qua vách đá, chảy theo một phương hướng khác.

Mà ở giữa vách đá có một sơn động tối tăm.

“Ngửi thấy chưa?” Lâm Quý lại một lần nữa nhìn về phía Lục Chiêu Nhi.

“Ngửi thấy.” Lục Chiêu Nhi gắt gao nhìn chằm chằm sơn động kia.

Lúc trước mùi máu tươi ngửi được bên bờ sông không bằng một phần vạn ở nơi này. Rất rõ ràng, mùi máu tươi đều bốc ra từ đây.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!