Lâm Quý cũng không còn cách nào, cứ vậy cùng Lục Chiêu Nhi rời khỏi phủ nha.
Vừa ra đường lớn, Lục Chiêu Nhi liền hỏi: "Binh khí của ngươi đâu?"
"Ở nhà."
"Đi lấy nó."
"Được"
Lâm Quý thành thật dẫn đường phía trước, đưa Lục Chiêu Nhi tới phủ của mình.
Vừa mới vào cổng thì Lục Chiêu Nhi lại dừng bước, nheo mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Quý.
"Ngươi - một Tổng Bộ, lương bổng mỗi tháng được bao nhiêu mà lại có đủ khả năng sống trong tòa nhà như vậy?"
"Tòa nhà này là phần thưởng của Triển đại nhân cho ta." Lâm Quý thản nhiên nói.
Một mặt dẫn Lục Chiêu Nhi đi vào, mặt khác Lâm Quý thật sự nhịn không được, lại nói: "Lục Du Tinh, cho dù tòa nhà này là tự bản thân ta mua được thì sao? Ta là một tu sĩ trong Thông Tuệ cảnh, lại không thể sống trong tòa nhà lớn sao?"
"Miễn là tiền sạch sẽ, không gì là không thể." Lục Chiêu Nhi thản nhiên nói.
Lâm Quý lắc đầu thầm nghĩ rằng Du Tinh quan này quá kiêu ngạo.
Tới hoa viên, Lâm Quý về phòng lấy trường kiếm của mình, vừa từ phòng đi ra thì nhìn thấy tinh quái xui xẻo kia bị Lục Chiêu Nhi nắm lấy trồi ở trên đầu, người lơ lửng giữa trời, không ngừng run rẩy .
Lục Chiêu Nhi nhìn Lâm Quý.
"Ngươi còn nuôi tinh quái? Thứ này tên gọi là gì?"
"A Lục." Lâm Quý thuận miệng nghĩ ra cái tên.
"Từ đâu đến?"
"Tự mình đến cửa, có thể thấy ta đẹp trai vậy là đi theo ta!" Lâm Quý bịa ra nói.
"Hả?" Nghe vậy, Lục Chiêu Nhi còn cố ý nhìn chằm chằm Lâm Quý mấy lần.
Lâm Quý qua loa tắt trách bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu ngứa ngáy, thẳng thắn hỏi: "Lục Du Tinh rốt cuộc có gì chuyện quan trọng mà cần ta mang binh khí?"
Lục Chiêu Nhi buông lỏng đầu của A Lục, mặc kệ cho nó trốn vào trong đất.
"Ta vì chuyện của Lương Hà mà đến, Triển đại nhân đã mấy ngày không biết tung tích, việc này bề trên đã chú ý, phái ta xuống dưới điều tra."
Nghe như vậy, Lâm Quý nhíu mày.
"Lục Du Tinh cũng là Đệ Tứ cảnh?"
"Đệ Tứ cảnh đỉnh phong."
"Như vậy vẫn là Đệ Tứ cảnh." Lâm Quý không để ý mình đã lần thứ mấy bĩu môi, đành nói "Triển đại nhân đã có tu vi Nhật Du cảnh, hắn còn không xử lý được mọi việc, ngươi đến thì có thể làm được gì?"
"Ít nhất cũng phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra."
"Vậy cần gì phải tìm tới ta?" Lâm Quý càng khó hiểu .
Lục Chiêu Nhi mặt không biến sắc, nhắc lại cách nói của Lâm Quý, trịnh trọng nói: "Bởi vì Triển đại nhân Đệ Lục cảnh giải quyết còn không được, tất nhiên Đệ Tứ cảnh đỉnh phong ta đây giải quyết cũng không được. Nếu như một mình ta đi, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."
"Vậy ta đi sẽ không nguy hiểm?"
"Ừm..." Lục Chiêu Nhi gật đầu, thản nhiên nói: "Có người chia sẻ nguy hiểm, dù sao cũng tốt hơn một mình mạo hiểm."
Lâm Quý nghẹn lời .
Cô nương nay sao lại như vậy, chuyện này cũng có thể nói thẳng thắn vô tư à.
"Vậy nếu thật sự gặp nguy hiểm thì sao?"
"Có thể giải quyết sẽ giải quyết, giải quyết không được thì bỏ chạy."
"Nếu ta gặp nguy hiểm thì sao?"
"Có thể cứu sẽ cứu, cứu không được..."
"Bỏ luôn?"
"Ta sẽ đem việc này dâng tấu chương, người nhà của ngươi sẽ nhận được chiếu cố đặc biệt, con cái sẽ có tiền đồ tốt nhất."
"Vậy không phải là thất bại ư!" Lâm Quý nói không nên lời.
Lục Chiêu Nhi mím môi, lộ ra nụ cười khó hiểu, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được.
"Nếu ta gặp nạn mà ngươi không có năng lực cứu giúp, thì ngươi cũng nên làm như vậy."
Lâm Quý thở phào một hơi.
"Đi thôi, huyện Lương Hà cách Lương Thành không gần đâu."
"Ngươi không trốn tránh sao?" Ngược lại, Lục Chiêu Nhi bị sự dứt khoát của Lâm Quý làm cho kinh ngạc .
"Ta là Tổng Bộ Lương Châu, ngươi xảy ra chuyện thì phiền phức này vẫn đổ lên đầu ta, trốn tránh nhất thời có lợi ích gì chứ?"
"Đúng vậy, vẫn có một chút dũng khí." Lục Chiêu Nhi gật đầu.
Hai người một đường ra khỏi thành, cứ theo hướng của huyện Lương Hà mà tiến bước.
Mãi cho đến khi gần tối, bọn họ đã có thể thấy được lờ mờ bóng dáng của huyện Lương Hà.
Xa xa bên trong huyện Lương Hà, một vầng trăng sáng đang đong đưa, cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt Lâm Quý cùng với một chút mùi tanh của máu.
Lâm Quý hơi cau mày, nhìn về phía Lục Chiêu Nhi.
Lục Chiêu Nhi cũng nhìn sang.
"Làm sao vậy?"
"Ngươi không ngửi thấy mùi máu tanh sao?" Lâm quý có chút kinh ngạc.
Đệ Tứ cảnh Thông Tuệ, năm giác quan được tăng cường, thần thức mở ra.
Hắn có thể ngửi được, Lục Chiêu Nhi này Đệ Tứ cảnh đỉnh phong sao lại không ngửi thấy?
Nhưng Lục Chiêu Nhi vẫn lắc đầu.
"Không ngửi thấy gì."
Lâm Quý lắc đầu, không thắc mắc hơn nữa, chỉ để ý đi về huyện Lương Hà.
"Có phải do Lục Thức Quy Nguyên quyết không... Bởi vì ta bắt đầu tu luyện ở Đệ Tam cảnh, nên khi tới Đệ Tứ cảnh, ta nghĩ mọi người cũng như vậy."
Có Lục Chiêu Nhi so sánh, Lâm Quý mới phát hiện, Lục Thức Quy Nguyên quyết này dường như mạnh hơn hắn nghĩ một chút.
Một lát sau, hai người cùng sánh bước vào huyện Lương Hà.
Sau khi tiến vào thị trấn, cảm nhận đầu tiên của Lâm Quý chính là yên tĩnh.
Rõ ràng màn đêm vừa buông xuống mà truyền thống của Đại Tần thì không cấm việc đi lại vào ban đêm.
Huyện Lương Hà này cách Lương Thành cũng không xa, giao thông các hướng đi lại thuận tiện, có thể nói cuộc sống về đêm so với huyện Thanh Dương còn náo nhiệt hơn, nhưng hôm nay đập vào mắt chỉ là câu đối phúng điếu treo ở từng nhà.
Cơn gió đêm ảm đạm thổi qua đường phố, cuốn lên những tờ tiền giấy trắng rải rác xung quanh.
Người dân thậm chí không dám thắp đèn dầu.
"Đến huyện nha thôi." Lâm Quý khẽ lắc đầu, trong lòng ít nhiều có chút không đành lòng.
Hắn biết những gì đã xảy ra ở huyện Lương Hà, nhưng bao nhiêu người chết trên giấy không gây sốc bằng những gì hắn tận mắt chứng kiến.
"Yêu quái kia đã tàn sát dân chúng trong thành!" Lục Chiêu Nhi bên cạnh nghiến răng nói.
"Ừm." Lâm Quý thở dài đáp.
Hai người đi tới huyện nha, cũng là nơi duy nhất trong vùng dám thắp đèn.
Nếu ngay cả huyện nha cũng sợ gây chú ý cho yêu quái thì dân chúng thật sự không thể chạy trốn.
Cửa huyện nha, phụ trách gác đêm chỉ có duy nhất một yêu bộ của huyện Lương Hà.
Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi vừa mới đến gần, vẻ mặt yêu bộ kia liền cảnh giác, nắm chuôi đao.
"Các ngươi là?"
"Từ Lương Thành tới." Lâm Quý lấy Kim Trảm lệnh của mình ra.
"Tổng Bộ đại nhân, cuối cùng ngài cũng tới!" Yêu bộ mặt mày vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại thở dài một tiếng: "Đại nhân, tình hình ở huyện Lương Hà này mọi người cũng thấy rồi chứ..."
Lâm Quý gật đầu, thần thức dò xét một lượt, lại phát hiện cả huyện nha cũng chỉ yêu bộ trước mắt này là có tu vi trong người.
"Yêu bộ khác trong huyện đâu?"
"Bộ Đầu bị yêu quái kia giết rồi, còn có một vị huynh đệ đi Lương Thành báo tin, sau đó thì không trở về, còn lại đều chạy trốn." yêu bộ này khổ tâm nói.
"Vì sao ngươi không trốn?" Lục Chiêu Nhi bên cạnh hỏi.
Lâm Quý liếc nhìn Lục Chiêu Nhi nghĩ thầm làm thế nào mà cảm xúc của ngươi lại lẫn lộn với tinh quan.
Yêu bộ bất đắc dĩ nói: "Cha mẹ thê tử đều ở cả rồi, lão phụ thân bảy mươi có lẻ ba, đứa nhỏ ở dưới mới vừa đầy tháng, ta còn có thể chịu được đi đường dài, bọn họ làm sao chịu nổi?"
Lâm Quý tiến lên từng bước rồi vỗ bả vai Yêu bộ.
"Triển đại nhân chưa đích thân đến huyện Lương Hà ư? Chúng ta cũng vì việc này mà đến đây, ngươi đã gặp Triển đại nhân chưa?"
Yêu bộ vội vàng gật đầu.
"Gặp rồi, Triển đại nhân đến đây ở trong thành hỏi mấy câu, rồi lại dọc theo đường Lương Hà đi xuống phía Nam, nhưng sau đó thì không có tin tức gì nữa."
"Dọc theo Lương Hà?"
"Vâng"
"Huynh đệ vất vả."
Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi liếc nhau.
"Bây giờ chờ trời hừng sáng rồi hãy đi tiếp chứ?" Lâm Quý hỏi.
"Việc này không nên chậm trễ." Lục Chiêu Nhi xoay người bước đi.
Lâm Quý chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.