Sau khi Lâm Quý đi vào phủ, hắn bước vào đại đường, nhưng lại không thấy một ai.
Giữ nha dịch lại để hỏi mà nha dịch cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Trong lòng có chút bối rối, Lâm Quý đi vào sảnh phụ đã định sẵn ở trong này chờ .
Nhưng vừa mới đến gần thư phòng thì hắn nghe thấy tiếng nói từ bên trong.
"Chỉ có mấy người này thôi à? Lâm đại nhân của các ngươi đâu? Vẫn chưa đến sao?"
Là giọng của Lục Chiêu Nhi.
Lâm Quý cau mày đẩy cửa thư phòng, nhưng ngay sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Trong thư phòng, Lục Chiêu Nhi đang cầm bản tóm tắt công văn mà Lâm Quý đã đọc ngày hôm qua, đối diện với nàng, Chu Thắng đang thận trọng trả lời.
Bên kia, Triển Thuận Phong cũng đã ở đó.
"Triển đại nhân?" Lâm Quý càng lúc càng trở nên bối rối .
"Lục Du Tinh phải điều tra lại vụ án cũ năm xưa ở Lương Châu, việc này ta giữ không được, giao lại cho ngươi." Triển Thuận Phong vỗ vai Lâm Quý, làm ra vẻ sắp rời đi.
Lâm Quý vội vàng theo Triển Thuận Phong đi ra thư phòng, tiện tay đóng cửa lại .
"Đại nhân, tình hình sao vậy?" Lâm Quý vội vàng hỏi.
Triển Thuận Phong vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nha đầu kia chịu đủ rồi, Du Tinh Quan thật sự có quản giáo tra hỏi, vì vậy ta cũng không thể nói bất cứ điều gì."
"Có chuyện như vậy, nhưng nhiều năm như thế rồi cũng đâu có thấy Du Tinh Quan xuống làm kiểu việc này."
Lâm Quý thật sự nghĩ không hiểu, hắn gia nhập Giám Thiên Ty vài năm nay, chưa bao giờ gặp qua Du Tinh Quan xuống điều tra kiểu chuyện nhảm này.
Du tinh quan quản lý phạm vi cực rộng, trong đó bao gồm cả các vụ án cũ ở khắp Cửu Châu.
Nếu có bắt gặp, điều tra thì đều sẽ điều tra.
Nhưng vậy cũng chưa bắt gặp.
Có phải mệnh lệnh trên quá ít, hay là không đủ nhiễu loạn ở khắp mọi nơi
Tại họa khắp thiên hạ làm loạn ngươi không trảm lại đến điều tra việc này?
"Nha đầu kia từ nhỏ đã có tính cách như vậy, ngươi nên chăm sóc nhiều hơn." Triển Thuận Phong hiếm khi giọng điệu chậm rãi.
"Đại nhân, vị này có lai lịch từ đâu?"
"Họ Lục, từ kinh thành tới." Triển Thuận Phong cười nửa miệng nhìn Lâm Quý.
Lâm Quý sững người, hắn không hề quen thuộc với kinh thành.
Ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới lời của Triển Thuận Phong về vị họ Lục kia.
"Trấn quốc công Lục Quảng Mục?"
"Chính là vị họ Lục kia, cho nên tiếp theo phải dựa vào ngươi rồi, đừng để nha đầu kia đến kinh thành gây rối."
Lời vừa nói, bước chân của Triển Thuận Phong rõ ràng đã nhanh hơn, một lúc sau thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Quý không biết làm sao, chỉ có thể trở lại thư phòng.
Nhìn thấy trên bàn có một đống hồ sơ mới mà Lục Chiêu Nhi đang cẩn thận xem, Lâm Quý cũng không quấy rầy.
Nhưng hắn cũng không thể đi, thư phòng này là của hắn, hắn có thể đi đâu chứ.
Vì vậy, Lâm Quý chỉ có thể lấy nước pha trà, ngồi ở bên cạnh yên lặng nhìn Lục Chiêu Nhi.
Cứ như vậy mà đến buổi chiều.
Cho đến khi ánh mắt của Lâm Quý có chút chùng xuống, hắn đã sớm đi vào cõi thần tiên xa xôi rồi.
Âm thanh của Lục Chiêu Nhi khiến hắn trở lại đời thực.
"Lâm đại nhân?"
Lâm Quý ngẩng đầu, đồng tử một lần nữa tụ lại.
"Lục Du Tinh xem xong rồi sao? Lương Châu thật sự không có bản án cũ cho ngươi tra."
"Trên hồ sơ không có, nhưng không hẳn là thật sự không có."
"Người bên dưới muốn che giấu, ngươi đi cũng vô dụng, trong miệng những người đó không có chân tướng."
"Vậy còn phải nói sao."
Nghe như thế, Lâm Quý im lặng một lát.
"Lục Du Tinh không muốn tự mình đi một chuyến sao? Huyện Lương Châu có mấy chục chỗ, nếu thật sự đi tra hỏi, ít nhất cũng mấy tháng."
"Cho nên sẽ không điều tra?" Lục Chiêu Nhi liền nghiêng đầu cứ như vậy im lặng nhìn Lâm Quý.
Sắc mặt Lục Chiêu Nhi không chút thay đổi, hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Quý, dáng điệu đáng yêu nói không lên lời.
Nhưng Lâm Quý cũng không vì vậy mà làm điều gì.
Ánh mắt hắn trầm lặng nhìn Lục Chiêu Nhi.
"Lục Du Tinh trước khi đến Lương Châu đã làm việc ở đâu?"
"Trước đi Tương Châu, rồi mới đến Dương Châu."
Tương Châu ở phía bắc Lương Châu và phía đông Kinh Châu.
Ngoài ra Dương Châu còn ở cuối phía Nam của Cửu Châu, nơi Trường Giang và Hoàng Hà chảy ra biển.
"Cho nên có việc?"
"Hầu hết các mệnh lệnh trong kinh thành, và mệnh lệnh từ Du Tinh Quan, đa số đều được gửi từ kinh thành."
"Sau khi nhận lệnh thì sao? Có phải bình thường khi ở Lương Châu cũng tự cảm thấy nhàm chán không?" Lâm Quý hỏi lại, thẳng thừng nói với nàng là bản thân thật nhàm chán.
Nhưng Lục Chiêu Nhi không tức giận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Lúc nào cũng vậy, tự mình đi thật nhàm chán."
"Kết quả thế nào?"
"Ta đi tới chỗ nào thì đa số đều chống cự ít khi phối hợp; như ngươi đã nói, bất kể như nào cũng gặp không ít trở ngại. Người bên dưới muốn che giấu, thật sự nói toàn sự vô nghĩa, khiến ta không có chút manh mối gì."
"Dù vậy, vẫn điều tra?" Lâm Quý tiếp tục hỏi.
"Tra chứ."
Nói tới đây, khóe miệng Lục Chiêu Nhi cong lên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quý thấy nàng cười, hắn không nghĩ tới liền có chút ngạc nhiên, điều này làm cho Lâm Quý có chút ngây người.
Chính bộ trang phục màu trắng và chiếc áo dài hờ hững đã che giấu đi vẻ ngoài của nàng, thực ra Lục Chiêu Nhi vốn đã rất xinh đẹp.
"Ngươi cười, là bởi vì chuyện này làm người đắc ý?" Một lúc sau Lâm Quý hỏi
Lục Chiêu Nhi nhìn Lâm Quý có chút ngạc nhiên.
"Ngươi đoán ra?"
"Đoán được."
Lục Chiêu Nhi gật đầu.
"Ngày trước, có nhiều người khuyên ta không cần phải làm việc vô ích, rồi ta kể cho họ nghe về những vụ án lớn nhỏ mà ta đã từng làm."
Lâm Quý tiếp lời nói: "Sau khi nói xong thì hỏi lại đối phương, việc này làm sao có thể phí công sức?"
"Đúng là như thế!" Lục Chiêu Nhi có chút hưng phấn.
Lâm Quý biết, đây là nhiệt huyết.
Lục Chiêu Nhi tiếp tục nói: "Sao ta lại không biết có thể sẽ không có kết quả, cho dù người từ huyện này sang huyện khác đi điều tra, bọn họ làm tiêu hao công sức rồi làm khó dễ công việc..."
Nàng nhìn Lâm Quý, ánh mắt mang theo hào quang.
"Nhưng nếu mọi người nghĩ rằng nó là phiền phức rồi tất cả mọi người không làm, thì ai sẽ làm đây?"
"Chẳng lẽ cứ dựa vào yêu bộ ba năm một lần vào kinh thành báo cáo công việc là đã nắm trong tay thiên hạ sao?"
"Hay là dựa vào những quan lại bất tài vô tích sự, mấy quan lớn ngồi không ăn bám? Hàng năm quan lại báo công, những người đi lên đều do các mối quan hệ và những người được giao phó."
Lời vừa dứt, Lục Chiêu Nhi lại ngồi xuống, ở chỗ vốn dĩ thuộc về Lâm Quý
.
"Ta không quen với việc này, mà đang ngồi ở vị trí Du Tinh Quan, nên ta phải quản."
Lâm Quý thở phào một hơi trước ánh mắt sáng ngời của Lục Chiêu Nhi.
Đứng dậy, hơi khom mình hành lễ.
"Lục Du Tinh sẽ bắt đầu điều tra từ đâu?"
Lục Chiêu Nhi khóe miệng lại cong lên.
"Đã đi huyện Lương Hà, nếu ngươi cùng đi huyện Thanh Dương, thì sẽ đi huyện Thanh Dương trước."
"Khi nào thì đi?"
"Sáng sớm ngày mai."
"Sáng sớm ngày mai, ta đợi ở cổng Nam."
Nói xong khóe miệng Lâm Quý hơi cười rồi ra khỏi thư phòng.
Bên ngoài trăng đã lên cao.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Quý đã ở cổng Nam.
Chờ không lâu, Lục Chiêu Nhi cưỡi một bạch mã xuất hiện, trong tay còn dắt theo một hắc mã.
"Còn có cả ngựa?" Lâm Quý nhíu mày.
Trước khi tu luyện, hắn không thể đi đâu, sau khi tu luyện thì hắn dùng chân để đi khắp nơi.
Hắn cưỡi ngựa thực sự cũng chưa được mấy lần.
Hơn nữa ngựa sẽ mệt mà hắn thường không thấy mệt khi đi trên đường.
Ít ra thể lực cũng hơn, tốc độ cũng nhanh hơn ngựa
"Lên ngựa đi, ngươi làm quan cũng phải ra dáng chứ." Lục Chiêu Nhi nói.
Lâm Quý lên ngựa nhìn Lục Chiêu Nhi khó hiểu.
"Đi xuống phía dưới làm việc, phải tự cao tự đại, làm bộ mặt ghê gớm."
Lâm Quý cười thành tiếng.
"Chia sẻ kinh nghiệm à?"
"Đúng vậy."