Huyện Thanh Dương cách Lương Thành cũng không xa.
Gần trưa, Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi vào đến huyện thành.
Sau khi xuống ngựa, còn chưa đi được hai bước, Lâm Quý đã bị người ngăn lại.
“Lâm bộ đầu, nghe nói ngươi đi Lương Thành thăng quan?” Có hàng xóm chặn đường.
“Đúng vậy.” Lâm Quý cười đáp.
“Vậy tiền ngươi nợ cửa hàng nhà ta...”
Lâm Quý ngẩn người, nhìn kỹ người chặn đường, lúc này mới vỗ ót.
Là ông chủ bày quầy bán mì hoành thánh trong huyện.
“Nợ ngươi bao nhiêu?”
“Khoảng hơn ba lạng.”
Lâm Quý lấy ra mấy lượng bạc vụn đưa qua, ông chủ quán hoành thánh cười nhận lấy, sau đó còn mời Lâm Quý sau này lại đến ăn.
Trả tiền xong, Lâm Quý có hơi xấu hổ nhìn về phía Lục Chiêu Nhi đang ở một bên.
Hắn còn tưởng rằng Lục Chiêu Nhi sẽ nổi giận, dù sao cô nương này thoạt nhìn rất thẳng thắng.
Nhưng kết quả Lục Chiêu Nhi cũng không tức giận, mà hỏi: “Xem ra quan hệ giữa ngươi và dân chúng huyện Thanh Dương không tệ? Ông chủ quán hoành thánh kia dám chặn đường của ngươi để đòi tiền.”
“Bọn họ là dân chúng, ta cũng xuất thân từ dân chúng, tại sao phải làm giá chứ?” Lâm Quý cười nói: “Ta không cần đi khắp nơi phá án, thân thiết với hàng xóm một chút cũng rất tốt.”
Hai người tiếp tục đi dạo trong huyện, trên đường thỉnh thoảng lại có người chào hỏi Lâm Quý.
Lục Chiêu Nhi lại hỏi: “Ngươi không uy nghiêm, vậy gặp phải chuyện thì phải làm sao?”
“Không nghe lời thì đánh gãy chân, đơn giản như vậy.” Lâm Quý thản nhiên nói: “Ngươi có thể đi hỏi thăm, ai chả biết Lâm bộ đầu ăn mềm không ăn cứng.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi ngang qua Như Ý lâu.
Vừa vặn Tống Đại đang ngồi ở lầu một, sau khi nhìn thấy Lâm Quý, y ngượng ngùng chắp tay, sau đó khập khiễng thu mình vào một góc.
Lục Chiêu Nhi nhìn về phía Lâm Quý.
“Đó chính là người bị ta đánh gãy chân, thủ lĩnh côn đồ trong thành, tam giáo cửu lưu đều do hắn quản.”
“Côn đồ? Vậy sao ngươi không bắt?”
“Bắt một người lại đến một người khác, không quản được. Không bằng lưu lại một người hiểu chuyện nghe lời, còn có thể làm cho đám côn đồ kia thành thật một chút.”
“Có lý.” Lục Chiêu Nhi gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người lại đi đến cửa chợ.
Lâm Quý nhìn thấy Tống Nhị bắt một người bán hàng rong, mang theo một đám bộ khoái đi ngang qua.
“Tống Nhị!”
Tống Nhị quay đầu, sau khi nhìn thấy Lâm Quý, theo bản năng buông tay ra.
Người bán hàng rong bị bắt nhất thời muốn chạy, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Quý, lại rụt cổ, thành thành thật thật đứng tại chỗ.
Lâm Quý nhìn kỹ mới phát hiện tiểu tử này chính là người bán rau thiếu cân ở cửa chợ lúc trước.
“Lâm bộ đầu, sao ngài lại trở về?” Tống Nhị cười chào hỏi.
“Hắn đã làm gì?” Lâm Quý giơ cằm về phía người bán hàng rong.
“Tiểu tử này đổ phân vào trong sân nhà người khác.” Tống Nhị có chút bất đắc dĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Quý nhìn về phía người bán hàng rong.
Người bán hàng rong còn làm vẻ ủy khuất.
“Lâm bộ đầu, chẳng phải ta chỉ bán rau thiếu một chút thôi sao? Đó là do cái cân của ta có vấn đề, ta không cố ý.”
“Nói trọng điểm!” Lâm Quý đạp người bán hàng rong một cước.
Người bán hàng rong đau đớn, không dám đùa giỡn, vội vàng nói: “Chính là tên khốn kiếp lần trước đánh nhau với ta, hai ba ngày lại cho người cố ý đến chỗ ta mua đồ ăn, chỉ cần thấy ta cân thiếu lại đập ta một trận, ta tức giận, nên đến nhà hắn...”
Lâm Quý đỡ trán, khoát tay bảo Tống Nhị nhanh chóng mang người đi.
Đợi đến khi Tống Nhị rời đi, Lâm Quý mới bất đắc dĩ nói với Lục Chiêu Nhi: “Trong huyện có rất nhiều chuyện chó mèo đổ bếp.”
Lục Chiêu Nhi khẽ gật đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười.
Hai người cùng nhau đi đến huyện nha.
Tống Nhị trở về sớm hiển nhiên đã chào hỏi.
Nhưng huyện lệnh Lý Thành vậy mà đứng đợi ở trước đường.
“Hạ quan Lý Thành, gặp qua Lâm đại nhân.” Lý Thành cung kính hành lễ.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Quý nhất thời không nói nên lời.
Tổng Bộ lục phẩm, quan Lương Thành.
Huyện lệnh thất phẩm, quan huyện thành.
Nhưng tất cả mọi người đều là người quen cũ, trước kia còn không hợp nhau.
Vị huyện lệnh đại nhân này thật sự là muốn thăng quan đến mức muốn điên rồi.
“Đứng lên đi, ta chỉ là quan lục phẩm, vị bên cạnh này là quan ngũ phẩm, ngươi bái cũng bái sai rồi.” Lâm Quý khoác tay nói.
Vừa nghe lời này, Lý Thành ngẩng đầu nhìn Lục Chiêu Nhi, lại muốn bái.
Lâm Quý đỡ lấy y.
“Đi lấy hết hồ sơ trong huyện ra đi, Lục Du Tinh muốn xem qua.”
“Tuân mệnh, hạ quan đi ngay.” Lý Thành nhanh chóng rời đi.
Lâm Quý cười khổ hai tiếng.
Đúng lúc này, Quách Nghị mang theo Lỗ Thông đi tới huyện nha.
“Lâm bộ đầu.” Quách Nghị chắp tay, lại gật đầu với Lục Chiêu Nhi ở một bên.
Lỗ Thông thì cười nói: “Lão đại, ngươi đi cuộc sống của ta cũng không dễ chịu.”
Không cần Quách Nghị giải thích, Lâm Quý đã tung chân đạp tới.
“Ngươi không có chỗ ăn chỗ uống miễn phí phải không?”
“Ha ha.” Lỗ Thông gãi gãi đầu.
Sau khi chào hỏi những người quen, Lâm Quý cân nhắc một hồi rồi nói với Lỗ Thông: “Đi mua đồ ăn đi.”
“Lão đại sắp khai hỏa à? Ta sẽ đi ngay!” Ánh mắt Lỗ Thông phát sáng.
“Đừng nóng vội, hai cân thịt bò ở Như Ý lâu, thịt lừa nữa, ngươi phải chạy một chuyến.”
“Với đi đến chỗ nhà lão Lý mua một ít bánh nướng về.”
“Buổi trưa lão Lý không bán.”
“Cần ngươi nói? Đến nhà lão kéo lão dậy cho ta, nói ta đã trở về, yêu cầu lão nướng một lò mới... Không, nướng thêm vài lò nữa, lúc ta đi sẽ mang theo.” Lâm Quý nói xong, đưa cho Lỗ Thông một thỏi bạc.
“Được, ta đi đây.” Lỗ Thông nhếch miệng cười, chạy đi.
Lâm Quý lại nhìn về phía Quách Nghị.
“Lão Quách, buổi trưa gọi tẩu tử đến nhà ta ăn cơm.”
“Không thành vấn đề.” Quách Nghị cười gật đầu.
Sau đó, Lâm Quý mới nhìn về phía Lục Chiêu Nhi.
“Lục Du Tinh nể mặt, trưa nay ta làm chủ, ngươi cũng nếm thử tay nghề của ta đi.”
“Khách tùy chủ tiện, ở huyện Thanh Dương này ta đương nhiên sẽ nghe ngươi.” Lục Chiêu Nhi vui vẻ đồng ý.
Sau khi đến huyện Thanh Dương, nhiều chuyện khiến nàng cảm thấy rất mới lạ.
Nàng đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người bộ đầu nào như Lâm Quý, dân chúng bình thường không sợ hắn, ngược lại những quan to kia lại có chút kính nhi viễn chi.
“Đến nhà ta ngồi một chút đi, đã tới nơi này, hồ sơ nhất thời cũng không xem hết, không bằng nghỉ ngơi trước.”
Lục Chiêu Nhi tất nhiên đồng ý.
Hai người sóng vai mà đi, rất nhanh đã đến tiểu trạch nhà Lâm Quý.
Cửa viện đóng chặt, Lâm Quý tiến lên đẩy ra.
Mang ghế dựa trong viện mời Chiêu Nhi ngồi xuống.
Khi Lâm Quý đang chuẩn bị đi vào phòng bếp nhóm lửa, trên tường bên cạnh đột nhiên có một cái đầu thò ra.
“A, ta còn tưởng rằng cách vách có tên trộm, thì ra là ngươi trở về!” Chung Tiểu Yến mở đôi mắt đen to nhìn trái nhìn phải.
Lâm Quý vừa định trả lời, giọng Chung Tiểu Yến lại tiếp tục vang lên.
“Được nha, đi Lương Thành chưa tới mấy ngày đã mang người đẹp về, quả nhiên nam nhân không có ai tốt.”
“Nói bậy gì đó, ta có trêu chọc ngươi sao?”
“Ngươi đi rồi, vì sao không để cho ta làm bộ đầu?” Chung Tiểu Yến nổi giận đùng đùng hỏi.
Lâm Quý đỡ trán, hắn nhớ tới văn thư huyện Thanh Dương lúc trước ở Lương Thành.
Bên trong, Chung Tiểu Yến đã từng hỏi qua chuyện này, mà câu trả lời của hắn chỉ có hai chữ “Cút đi”.
“Ngươi có nhận được thư trả lời của ta không?” Lâm Quý hỏi.
“Ngươi đoán xem!” Chung Tiểu Yến càng thêm phẫn nộ.
Nếu không phải biết Lâm Quý là Đệ Tứ cảnh, nàng đánh không lại, thì lúc này nàng đã trèo tường qua đập hắn rồi.
“Bây giờ cũng giống như vậy, cút sang một bên, đợi lát nữa đồ ăn nấu xong lại qua ăn cơm.”
“Hừ, ta mới không thèm!” Nói xong, Chung Tiểu Yến quay đầu rời đi.