Không để chậm trễ, Lâm Quý nhanh chóng rời khỏi sân phủ nha, về lại thư phòng.
“Châu Doanh!”
“Đại nhân”. Châu Doanh vội đi vào thư phòng.
“Yêu bộ của huyện Lâm Xuyên còn ở đây không?”
“Hiện đang chờ ở sảnh phụ”.
“Gọi hắn đến đây”.
Không lâu sau đó, một yêu bộ sắc mặt tái nhợt bước vào thư phòng.
Lâm Quý dùng thần thức thăm dò đối phương, tu vi đạt đệ nhị cảnh, cũng không tồi.
Tuổi tác thì khoảng đầu ba mươi, tóc trên đỉnh đầu cũng rụng gần hết lộ cả da đầu.
“Yêu bộ Thẩm Lực của huyện Lâm Xuyên, bái kiến Lâm đại nhân”.
Lâm Quý gật đầu nhẹ, trong tay vẫn cầm quyển văn thư, nhìn đi nhìn lại hai lần rồi hỏi: “Trong văn thư có nói, huyện Lâm Xuyên đã mười mấy hộ gia đình có trẻ con bị mất tích?”
“Không chỉ mỗi trẻ con, có cả phụ nữ”. Thẩm Lực nhanh chóng giải thích, “những đứa trẻ mất tích đều vào khoảng bảy, tám tuổi trở xuống, phụ nữ thì là những người trẻ tuổi, đại đa số đều là người chưa có hôn phối”.
“Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?”
“Nửa tháng trước có người đến báo án, chúng tôi có tra rồi, nhưng không có chút manh mối nào”. Thẩm Lực cúi đầu, “sau đó bộ đầu có bảo chúng tôi đi gác đêm ở trong huyện, mới tìm được chút manh mối nhỏ nhặt thôi”.
“Nói”.
“Là do yêu quái ở trong núi tác oai tác quái, yêu quái đó biến thành hình người, nhưng yêu khí trên người thì không thể che giấu được, bộ đầu của chúng tôi đi theo yêu quái đó ra khỏi thành, đến khi tôi rời khỏi huyện Lâm Xuyên thì chưa thấy quay lại, chỉ biết bọn chúng đi vào Thanh Sơn”.
“Bộ đầu của các ngươi là Đệ Tam Cảnh phải không?”
Thẩm Lực gật đầu.
“Mới tới Đệ Tam Cảnh mà dám đi theo yêu quái vào Thanh Sơn? Không về được cũng không có gì lạ”.
Sơn mạch của Thanh Sơn, đến Lâm Quý đây cũng chỉ dám đi dạo vòng quanh mà thôi.
Một bộ đầu mà lại lỗ mãng đến thế, có thể sống sót để trở về đó mới là điều kỳ lạ.
Nhưng bộ đầu đó chung quy cũng vì phá án nên mới chết.
“Sau khi việc này kết thúc, ta sẽ về trình với bên trên để khen thưởng công lao của hắn…hắn có thê tử con cái gì không?”
“Thê tử con cái đều ở huyện Lâm Xuyên, bị yêu quái bắt đi hết rồi”.
Lâm Quý giật mình.
“Khó trách được, đúng là người thâm tình!”
Để Thẩm Lực đứng chờ một bên, Lâm Quý lấy một quyển sách đặt lên bàn, bên trong có ghi danh sách các danh mục, bắt đầu tìm kiếm không ngừng.
Thư mục này là thư mục của Giám Thiên Ty ở Lương Châu, tất cả các bộ đầu Yêu Bộ, đều được ghi lại trên danh sách.
Bao gồm cảnh giới tu vi, lý lịch, công trạng, hình phạt v…v…, đều ghi lại toàn bộ.
Tìm kiếm một lúc, Lâm Quý hỏi: “Thẩm Lực, trước khi ngươi đến Lương Thành, sao không đi thử xem xung quanh huyện Lâm Xuyên có nơi nào gần cần giúp đỡ?”
“Đi rồi, không ai dám quản cả”. Thẩm Lực cười gượng gạo, chán nản: “Thời thế bây giờ, tự mình lo việc của mình, làm gì có ai có tâm tư đi quản chuyện sống chết của người khác cơ chứ”.
Nghe xong, Lâm Quý thở dài một hơi.
Hắn cuối cùng xem như cũng đã hiểu.
Vị trí Tổng bộ này thoạt nhìn tưởng là béo bở, nhưng thực chất có bao nhiêu hầm là có bấy nhiêu gai chông nhọn.
Nếu là trước đây thì vẫn tốt chán, Lương Châu vẫn sóng yên biển lặng, làm gì có nhiều chuyện xảy ra thế này.
Nếu bên dưới có chuyện, chỉ cần ngồi ra lệnh, vẫn có thể ngồi vững ở Lương thành án binh bất động.
Nhưng bây giờ lại là thời loạn thế, người dưới ai cũng gặp đủ các việc, đến vấn đề của bản thân còn giải quyết không xong, không thể phân lực lượng ra để hỗ trợ nơi khác khi có vấn đề gì xảy ra, Tổng bộ là hắn đây sẽ phải đi từng nơi để giải quyết.
“Huyện Lâm Xuyên cách kinh thành bao xa?” Lâm Quý nhìn sang Thẩm Lực.
“Ba trăm dặm”.
Lâm Quý mở cửa sổ ra, sắc trời bên ngoài đã nhá nhem tối.
“Bây giờ nếu lập tức khởi hành, tới giờ Ngọ ngày mai là sẽ đến nơi”. Lâm Quý đứng lên, nhìn sang Thẩm Lực.
“Ta đích thân đi cùng ngươi một chuyến”.
“Đa tạ đại nhân”. Thẩm Lực liền cúi người hành lễ.
Lâm Quý vội đỡ Thẩm Lực đứng dậy.
Chuyện này vốn là trong phận sự của hắn.
….
Tối hôm đó, Lâm Quý cùng Thẩm Lực xuất thành.
Huyện Lâm Xuyên nằm ở phía Đông Nam của Lương thành.
Lâm Quý cũng rất chú ý đặc biệt cho sự đi lại của Thẩm Lực, vì vậy nên tốc độ đi cũng chậm hơn.
Cho dù là vậy, nhưng hai người chiều ngày thứ hai đã đến được huyện Lâm Xuyên.
Sau khi đến nơi, Lâm Quý trực tiếp đến thẳng huyện nha.
Vừa nghe nói là có Lương Châu Tổng Bộ đến, huyện lệnh của Lâm Xuyên đã vội muốn bày tiệc nghênh đón, nhưng lại bị Lâm Quý mắng cho một trận.
Sau một lát nghỉ ngơi, Lâm Quý mới liền hỏi thẳng: “Thẩm Lực, Tổng Bộ nhà ngươi đuổi theo yêu quái, là từ nơi nào đi vào Thanh Sơn?”
“Không biết”. Thẩm Lực lắc đầu.
Lâm Quý lại quay qua hỏi tiếp vài tên Yêu Bộ, cũng là một hỏi ba không biết.
Cứ như vậy thì dù Lâm Quý muốn đuổi theo cũng chẳng biết đường nào mà đi.
Không còn cách nào khác, sơn mạch Thanh Sơn quá rộng lớn, băng ngang qua Lương Châu.
Nhưng vào lúc Lâm Quý có chút bất lực không biết nên làm gì thì có một Yêu Bộ chủ động mở lời: “Đại nhân không cần đuổi theo làm gì cả, chỉ cần ngồi ở huyện chờ là được”.
Lâm Quý ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Sao chứ, yêu quái đó đã hại chết Yêu Bộ của Giám Thiên Ty, còn dám đến đây gây sự nữa sao?”
Một vài Yêu Bộ cười gượng gạo.
“Đêm nào cũng tới”.
“Sao các ngươi không ra tay ngăn cản?” Lâm Quý chau mày khó hiểu.
“Không ngăn được. Nếu như không phải yêu quái đó vốn không có ý làm hại người, trông bọn chúng như đang sợ hãi điều gì đó, thì mấy người bọn tôi chắc không sống được đến hôm nay”.
Nghe đến đây, Lâm Quý nheo mắt suy nghĩ.
Vốn chỉ nghĩ rằng là chuyện yêu quái quấy phá, nhưng bây giờ xem ra bên trong dường như còn có ẩn tình.
“Có chắc là đêm nào cũng đến không?”
“Vâng”.
“Đêm nay ta gác, các ngươi cứ ở trong phủ nha đợi đi”. Lâm Quý phất tay ra hiệu cho mọi người giải tán.
Huyện Lâm Xuyên này không giống với huyện Thanh Dương, ngoài Bổ Đầu ra còn những tu sĩ đạt Đệ Tam Cảnh xuất thân từ Tông Môn ra.
Thậm chí còn có Chung Tiểu Yến cũng Đệ Tam Cảnh.
Theo lý mà nói, như huyện Lâm Xuyên mới là đúng, còn cỡ như huyện Thanh Dương là đã vượt xa quy tắc rồi.
Nhưng cũng vì thế, mà khi gặp vấn đề lại giải quyết không xong, đến bộ đầu cũng chết rồi, những tên Yêu Bộ này cũng khó mà giúp đỡ được gì.
“Vẫn là hoạ của thời buổi loạn lạc, trước đây làm gì có nhiều chuyện thế này”. Lâm Quý thở dài.
….
Đêm đến.
Lâm Quý ngồi trên mái hiên của huyện nha , trong tay cầm thanh Trường Kiếm.
Không lâu sau, thần thức của Lâm Quý phát giác ra vài điều bất thường.
Đằng xa có một luồng yêu khí bay đến, tốc độ xem ra cũng không quá nhanh.
Thậm chí Lâm Quý có thể cảm nhận được, yêu khí kia cùng lắm cũng chỉ đạt đến Đệ Nhị Cảnh.
“Kì lạ….nếu là gióng trống khua chiêng, thì không nên thu yêu khí như thế. Nhưng nếu quả thật chỉ ở Đệ Nhị Cảnh, thì bản thân các Yêu Bộ trong huyện phải thu phục được chứ, cần gì phải nhọc công đến Lương thành cầu cứu?”
Nhưng cho dù nguyên nhân là gì, đối phương cũng đã đến rồi, Lâm Quý phải ra nghênh đón.
Lâm Quý rút kiếm ra khỏi bao, chém thẳng đến hướng của yêu khí.
Một lúc sau, hắn đã ngăn cản được bọn yêu quái tiến vào trong thành.
“Kẻ nào cản đường? Tự tìm đường chết!”. Một giọng nói với thanh âm sắc bén vang lên.
“Yêu quái phương nào dám tác oai tác quái trong huyện? Tự tìm đường chết!” Lâm Quý không chút sợ hãi do dự mà đáp trả lại ngay.
Cũng vào lúc ấy, hắn mới thấy được toàn bộ diện mạo yêu quái kia.
Hình người, nhưng đầu lại là con bọ, trông vô cùng dữ tợn.
Mặc trên người bộ quần áo rách nát, cánh tay không phải cánh tay, mà là hình chân của côn trùng. Khắp người toàn chân với chân.
“Là rết sao?” Lâm Quý chau mày.
“Ông nội nhà ngươi, ta là Bạch Túc Quân!”
Giọng nói từ từ trầm xuống, yêu quái đó liền quay đầu tháo chạy, tốc độ chạy so với lúc đến có nhanh hơn một chút.
“Sao lại chạy rồi?” Lâm Quý đứng yên một hồi mới có phản ứng, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảnh giác, chuyện này có vẻ còn tệ hơn nhiều so với những gì hắn dự đoán.