Lâm Quý gần như đã chạy trốn khỏi Đại Lương Tự.
Hắn tu luyện Lục Thức Quy Nguyên Quyết, ngoại trừ ngũ giác của hắn so với người khác nhạy cảm hơn nhiều thì giác quan thứ sáu cũng giống như thế.
Sau khi gặp Chương Di, trong lòng Lâm Quý đã bắt đầu rung động.
Hoảng loạn? Căng thẳng?
Hắn cũng không rõ ràng.
Có điều đây tuyệt đối không phải điềm báo tốt lành.
"Lại là Thiên Cơ, vậy mà lại là Thiên Cơ! Tại sao Quỷ Vương đã rút lui mà việc này vẫn chấm dứt!"
Phía trên sơn đạo, sắc mặt Lâm Quý tỏ ra rất khó coi.
Mỗi một lần nhìn thấy Thiên Cơ, hắn đều đang nằm trong kế hoạch của y. Lần trước may mắn Lâm Quý còn nhiệt tình đích thân xuống bếp mời y ăn cơm, quả thật là hối hận a!
Quỷ mới biết lần cái người đầy danh tiếng sẽ lại chọc ra phiền toái gì.
"Ta chỉ là một bộ đầu Đệ Tứ cảnh, 1 tên quan sai không có lòng cầu tiến ở trong Giám Thiên Ty mà thôi. Cho dù các ngươi dùng kế gì, mưu đồ việc gì, xin đừng có liên lụy ta. Hãy để cho ta sống yên ổn qua thời gian mấy ngày có được hay. . ."
Mang theo những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Lâm Quý đi về tới Lương Thành.
Khi đến phủ nha, hắn vừa mới đi vào thư phòng không được bao lâu, một tên nha dịch đã báo lại, nói là Triển đại nhân cho mời.
"Không phải Triển đại nhân mới đi khỏi hôm qua sao? Tại sao đã quay trở lạo?" Lâm Quý theo bản năng hỏi một câu.
Đương nhiên nha dịch cũng không rõ ràng những thứ này, gã chỉ cúi đầu không nói.
Lâm Quý vẫy vẫy tay bảo gã rời đi, hắn vội vàng đi tới san sau của phủ nha.
Triển Thừa Phong đang ở bên trong tiểu viện của mình, giống như lúc Lâm Quý vừa tới Lương Thành, ông đang cầm lấy 1 bản hồ sơ nhìn không rời mắt.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Quý đến, ông ta đặt hồ sơ xuống.
"Triển đại nhân quay lại nhanh thế này, sự tình rất thuận lợi ư?"
"Thuận lợi cái rắm!" Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Triển Thừa Phong lập tức đen lại.
Lâm Quý ngẩn người, hắn chưa từng thấy Triển Thừa Phong thất thố như thế lần nào, nhưng hắn cũng không định truy vấn.
Tự nhiên kiếm chuyện làm gì.
Có điều Triển Thừa Phong lại trực tiếp hỏi: "Lâm Quý, ngươi còn nhớ cái đại đỉnh đã nhìn thấy trong sơn động mấy ngày trước không?"
"Đương nhiên ta nhớ kỹ." Lâm Quý vội vàng gật đầu, sau đó hắn lập tức phản ứng, kinh hãi hỏi, "Đại nhân, chẳng lẽ đại đỉnh này đã xảy ra biến cố gì?"
"Đại đỉnh đã biến mất, có người đã phá vỡ cấm chế của ta."
Triển Thừa Phong tối sầm mặt lại, ngữ khí bất thiện nói: "Hôm qua ta rời đi chính bởi vì chuyện này, ta vốn định sử lý chuyện về đại đỉnh, ai biết đâu khi đến sơn động mới phát hiện, có kẻ nào đó đã đổi trắng thay đen. Kẻ này có thể không xúc động cấm chế của ta lấy đi đại đỉnh, y còn để lại 1 cái đỉnh giả không có tác dụng gì vào chỗ cũ."
"Lại là kẻ mặc hắc bào ư?" Lâm Quý hỏi.
"Không chắc lắm, nhưng trừ kẻ đó ra còn có thể là ai!" Triển Thừa Phong tỏ ra cực kỳ phẫn nộ, "Dám huyết luyện vạn dân của Lương Châu, kẻ này làm việc đúng là không kiêng nể gì cả, quả nhiên là xưa nay hiếm thấy! Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả ta thậm chí cũng không thể đoán được thân phận của gã!"
Lâm Quý im lặng, lúc này không mở miệng mới là cách làm chính xác, hắn cứ thành thành thật thật nghe cấp trên càu nhàu là được.
Nhưng đúng lúc đó, trong lòng Lâm Quý lại nhớ tới tình cảnh khi hắn nhìn thấy người mặc hắc bào lúc trước.
Trên bờ sông Lương Hà, sau khi người mặc hắc bào chém giết Trư Long, y còn từng nói sở dĩ y không giết người của Giám Thiên Ty, chỉ vì đó là thời điểm mấu chốt của người nào đó đang làm việc gì, bọn chúng không muốn bị người của Giám Thiên Ty để mắt tới quá sớm.
Chẳng lẽ gã muốn nói đến chuyện này sao?
Cùng lúc đó, hình như cơn tức giận của Triển Thừa Phong cũng đã phát tiết xong.
Ông ta nhìn Lâm Quý từ trên xuống dưới, đánh giá cả buổi.
Chỉ đến khi Lâm Quý có chút không được tự nhiên ông ta mới cười nhạt nói: "Sự việc ở huyện Sơn Viễn, lá gan của ngươi cũng không nhỏ."
"Ngài biết?" Lâm Quý ngẩn người.
Tin tức này truyền đi rất nhanh a.
"Lục Chiêu Nhi đã gửi tin tức tới, sự việc ở huyện Sơn Viễn nàng đã ghi chép lại đầy đủ hồ sơ, một phần được đưa đến Kinh Thành, một phần được lưu giữ ở Lương Châu."
Triển Thừa Phong lắc đầu nói: "Chuyện này ta đã rõ ràng, tuy việc ngươi làm rất hả hê lòng người, nhưng lại không hợp với luật pháp của Đại Tần."
Nghe nói như thế, Lâm Quý cũng biết Triển Thừa Phong không định gây khó khan với hắn.
"Đại nhân, quy củ là chết người là sống."
"Nhưng tóm lại phải có 1 cái phương pháp."
Vừa nói, Triển Thừa Phong vừa đột nhiên đứng dậy tiến vào phòng trong, sau một lát, ông ta cầm lmột cái hộp gỗ nhỏ đi ra.
"Theo quy củ, sau khi ngươi thăng nhiệm Tổng Bộ, có quyền tới bí kho của Giám Thiên Ty để chọn một kiện bảo vật phòng thân, nhưng vì chuyện của huyện Sơn Viễn, ban thưởng này đã không còn."
Lâm Quý vẫn im lặng chờ đợi.
Triển Thừa Phong đưa hộp gỗ tới.
"Tuy rằng ban thưởng của Giám Thiên Ty không còn, nhưng công lao mà ngươi giải quyết xong sự việc ở Quỷ Vương Thành, phía trên không ban thưởng cho ngươi là phía trên mắt mù, ta sẽ không để cho thủ hạ của mình thiệt thòi, cầm lấy đi."
Lâm Quý nhận lấy hộp gỗ, sau khi mở ra, hắn phát hiện đây là một kiện nội giáp.
Cầm lên tay lạnh buốt, thử rót vào linh khí, nội giáp lập tức phát ra một chút tia sáng.
"Lưu Ly nhuyễn giáp, đây là phần thưởng năm đó khi ta thăng nhiệm Tổng Bộ, đoạt được từ bí kho ở kinh thành." Triển Thừa Phong hơi đắc ý nói.
"Đoạt?" Lâm Quý ngẩn người.
Triển Thừa Phong gật đầu cười nói: "Khi đó quan trấn phủ Kinh Thành chính là Phương Thiên quan Phương Vân Sơn, y cùng với ta cùng đi tới bí kho. Sau khi thấy ta chọn bảo giáp này lại muốn đổi ý."
"Nói cái gì thứ này quá quý giá, vốn không nên xuất hiện ở đây vân vân.... . . Lúc đó ta rất cứng cổ nói thứ ta đã chọn chính là của ta, Giám Thiên Ty định chơi xấu hay sao?"
"Phương Thiên quan không lay chuyển được ta, cuối cùng ta lấy được bảo giáp. Nhưng cũng bởi vì chuyện này, nguyên bản vị trí Tổng Bộ của Kinh Thành cũng không còn, ta bị ném tới Vân Châu."
Nghe thế, Lâm Quý theo bản năng nhìn trong tay bảo giáp.
"Bảo giáp này có gì đặc biệt?"
"Chưa nói tới đặc biệt, chỉ có điều nó có thể triệt tiêu hơn phân nửa công kích của Đệ Ngũ cảnh trở xuống. Đệ Ngũ cảnh trở lên cũng có thể ngăn được, nhưng hiệu quả sẽ không tốt như vậy."
Triển Thừa Phong nói: "Bây giờ vật này đã vô dụng với ta, nhưng đối với ngươi có thể rất đúng lúc."
Lâm Quý cũng không từ chối, hắn lập tức cởi áo ngoài ra, đổi nội giáp mới.
Sauk hi mặc Lưu Ly bảo giáp vào, Lâm Quý kinh dị phát hiện, hình như linh khí trong cơ thể mình vận hành cũng nhanh hơn 1 chút.
"Xem ra ngươi đã phát hiện, vật này không chỉ trân quý ở chỗ đối chiến, mà nó còn có thể hỗ trợ tu sĩ tu luyện, lấy tu vi Đệ Tứ cảnh của ngươi mà nói, tốc độ tu luyện tăng 2, 3 thành không có vấn đề."
"Đa tạ Đại nhân ban thưởng." Lâm Quý khom mình hành lễ.
Đúng lúc này, trong lòng Lâm Quý mơ hồ cảm thấy, dương như có điều gì đó tiêu biến mất.
Loại cảm giác này vừa xuất hiện, Lâm Quý lập tức hiểu rõ ra.
"Đây chính là nhân quả từ việc của Hoàng Thúy, nguyên lai quà tặng lần này đã rơi vào chỗ này."
Hóa ra hắn muốn chấm dứt nhân quả của chuyện này, còn phải để Giám Thiên Ty biết được mới tính.
Cũng đúng, sự việc lần này đã phá vỡ luật lệ, phía trên không xử phạt không được, tất cả đều phải có đầu có đuôi.
Lâm Quý lại mặc áo ngoài vào, chuẩn bị cáo từ.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Triển Thừa Phong lại nói thêm: "Phần thưởng đã nhận, bây giờ là lúc ngươi nên đi làm việc."
"Chuyện gì?" Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Quý có chút khóc không ra nước mắt.
Thật sự phải dùng tính mạng đi liều sao?
Triển Thừa Phong đặt một phong văn thư ở trước mặt Lâm Quý.
"Huyện Lâm Xuyên gửi tới, chính là lúc ngươi đến Đại Lương Tự, Yêu Bộ của huyện Lâm Xuyên gửi công văn khẩn cấp, người phía dưới đã chuyển văn thư trực tiếp cho ta."
"Việc này vốn thuộc bổn phận của ngươi, phải nhanh chóng xử lý thỏa đáng. Mặt khác ta sẽ tặng ngươi 200 viên đan dược trị thương, đan dược này vừa có thể trị tốt tổn thương, lại có thể giải độc, vốn thuộc về Tổng Bộ tiền nhiệm ."
Tiếng nói vừa dứt, Triển Thừa Phong đã ném cho Lâm Quý một cái bình nhỏ, sau đó ông quay người đi vào phòng trong.
Lâm Quý cất kỹ cái bình rồi mới mở thư ra xem, nhưng vừa mới nhìn qua, sắc mặt của hắn lập tức tái đi.