Chương 102: [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Tiếu Ngạo Giang Hồ 27

Phiên bản dịch 4676 chữ

Dịch và biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Chân Hán Tử vẫn nhìn Pháo Thiên Minh bằng ánh mắt đầy hận thù, trở tay tra kiếm vào vỏ nói: "Xong chuyện này rồi ta sẽ quyết đấu với ngươi."

"Quyết đấu đàn ông quá, hay ta chơi oản tù tì đi?"

Chân Hán Tử khóe mắt giật giật, nghiến răng nói: "Ngươi đừng chọc ta, ta sẽ quyết đấu với ngươi luôn bây giờ." Hừ một tiếng rồi quay lại vị trí của mình. Pháo Thiên Minh lúng túng: Lên mặt cái gì, ta thua ngươi chắc? Chẳng qua lương tâm ta áy náy, không nỡ ra tay thôi?

Ái Niếp Niếp nhắn tin: Thù gì mà ghê gớm thế?

Pháo Thiên Minh: Rất phức tạp, tóm lại là: ta đã khiến dòng dõi nhà hắn tuyệt tự.

Ái Niếp Niếp: Thù này...khá là ác liệt đấy. Đổi lại ta sẽ tìm ngươi ra đánh thực tế đấy.

Pháo Thiên Minh: Ta còn mong chờ cơ hội đó, thực tế ta chấp hắn ta một tay.

Nhạc Linh San khóc xong, mắt đỏ ngầu nhìn Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh kinh ngạc, chỉ vào Chân Hán Tử nói: "Là hắn giết chứ!" Nhạc Linh San bừng tỉnh, chuyển cơn giận sang nhìn Chân Hán Tử. Hóa ra cô nàng tức giận đến mờ mắt đi. Chân Hán Tử vẫn tức giận nhìn Pháo Thiên Minh, ý tưởng này do Pháo Thiên Minh bày ra.

Lệnh Hồ Xung chưởng môn Hằng Sơn đỡ Nhạc Linh San về, rồi rút kiếm ra nói: "Hằng Sơn Lệnh Hồ Xung, ai chịu chỉ giáo?"

Một Giới cười nói: "Cũng tới phiên ta rồi." Bước nhanh ra, hai người cúi chào nhau. "Tiên Nhân Chỉ" là võ công cấp cao, một ngón tay điểm ra có tiếng xé tan không khí. Bên cạnh Ái Niếp Niếp giải thích: "Mang thuộc tính Kim, tăng sát thương và phòng thủ."

Pháo Thiên Minh đã từng thấy "Phá Kiếm Thức" nên trong ba người y hiểu biết nhiều nhất, nhưng khiến y mở mang tầm mắt là Độc Cô Cửu Kiếm của Lệnh Hồ Xung hoàn toàn ở tầm cao khác so với Kiếm Cầm. Chỉ một chiêu duy nhất, Một Giới đã bị đâm trúng huyệt mạch tay phải... phải nói là Một Giới tự đưa cổ tay phải lên chỗ mũi kiếm của đối phương. Một Giới bị thương nhẹ nhận thua. Cả ba người rùng mình, trố mắt nhìn nhau. Ngay cả NPC cũng xôn xao bàn tán.

Ái Niếp Niếp gật đầu bước ra nói: "Xin mời Lệnh Hồ Xung chưởng môn." Thương rung lên, nhắm thẳng cổ họng Lệnh Hồ Xung đâm tới. Lệnh Hồ Xung né sang bên, kiếm đặt nhẹ lên thương, trượt dọc theo thương chém tới cổ tay Ái Niếp Niếp. Ái Niếp Niếp quyết đoán vứt thương, tay vừa lật, lại xuất hiện một thanh thương, đâm từ dưới lên. Lệnh Hồ Xung mỉm cười, chỉ đưa mũi kiếm vừa chạm mũi thương, Ái Niếp Niếp chỉ cảm thấy một lực lượng cực lớn ập tới, bàn tay bị chấn nứt, bèn lùi lại vài bước. Ái Niếp Niếp thở dài: "Ta thua rồi."

Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Ta không phải đối thủ của hắn, dù dốc toàn lực phòng thủ cũng chỉ kham nổi mười chiêu. Nhưng có người từng đưa ra một chủ ý xấu xa, ta muốn thử xem. Ngươi chuẩn bị ứng cứu nhé."

Chân Hán Tử gật đầu. Pháo Thiên Minh bước ra nói: "Lệnh Hồ Xung chưởng môn, chúng ta từng gặp mặt một lần, ta biết mình không phải đối thủ của ngài, đành phải hai người chúng ta đối đầu với một mình ngài. Nếu ngài có ý kiến thì thôi vậy."

Lệnh Hồ Xung cười buồn bã nói: "Cùng lên thôi!"

Pháo Thiên Minh vừa ra tay là dựng vòng tròn phòng ngự, Chân Hán Tử không tấn công mà chỉ quanh quẩn bên cạnh. Lệnh Hồ Xung lùi lại hai bước quan sát, bỗng mỉm cười rồi một kiếm đâm thẳng vào tâm vòng tròn phòng ngự, chỉ một kiếm là hàng chục vòng tròn phòng ngự biến mất. Lệnh Hồ Xung thi triển tiếp tiếp một kiếm chéo tiến lên, Pháo Thiên Minh vội lùi một bước rồi lao tới, tay vung lên, một mũi phi đao bay thẳng đến cổ họng Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung giật mình, cổ tay xoay một vòng, kiếm giơ ngang trước ngực đỡ được phi đao bay tới. Nhưng lúc Pháo Thiên Minh lùi lại, Chân Hán Tử đã xông lên, cầm một thanh đoản kiếm áp sát vào người Lệnh Hồ Xung, Pháo Thiên Minh dốc hết tám phần nội lực tấn công liều chết.

Lệnh Hồ Xung lùi lại đỡ phi đao, tư thế đứng là kiếm chắn ngang ngực, bị Chân Hán Tử dán sát vào người nên chân trái chịu một vết thương. Cố chịu một kiếm của Pháo Thiên Minh, cuối cùng Lệnh Hồ Xung lui ra, kéo cách xa ba mét.

Hai bên giằng co, Pháo Thiên Minh thi triển Phi Vân Thê xuất hiện cách xa 10 mét nói: "Lệnh Hồ Xung chưởng môn, Ngươi đã thua rồi." Lệnh Hồ Xung gật đầu, tra kiếm vào vỏ, hắn hiểu ý Pháo Thiên Minh, bản thân không theo kịp khinh công của đối phương, cứ đấu tiếp chỉ có nước chết vì mất máu mà thôi. Nếu điểm huyệt cầm máu thì chân tay sẽ mất linh hoạt, trong khi Chân Hán Tử rất nhanh nhay, cứ đánh nữa chỉ cũng không có phần thắng.

Tả Lãnh Thiền hỏi lớn: "Còn ai nguyện chỉ giáo thêm cho các vị sư đệ này không?"

Nhạc Bất Quần bước ra cười nói: "Nhạc mỗ tài hèn, mong các vị thương tình chỉ giáo."

Thấy Chân Hán Tử và Pháo Thiên Minh đã mệt mỏi, Ái Niếp Niếp thở dài: "Đến lượt ta thử kiếm." Nói đoạn bước ra nói: "Nhạc chưởng môn, kính mong chỉ giáo."

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Bạn đang đọc [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!