Chương 113: [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Thiên Long loạn lạc 10

Phiên bản dịch 4877 chữ

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Tinh Ảnh nghe vậy thản nhiên kéo Chung Vạn Cừu ném ra vài thước, kinh ngạc hỏi: "Hắn là phụ thân ngươi thật sao? Ngươi nên hỏi mẫu thân ngươi cho rõ ràng." Trong lòng mỹ nhân trung niên đau xót, ôm chặt lấy Chung Linh.

Hai người đi theo chỉ dẫn Chung Linh đến cuối mé trái sơn cốc, sau cánh cửa sắt, Đoàn Dự đang ôm Mộc Uyển Thanh lẩn tránh công kích của ba tên ác nhân. Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh dừng bước. Pháo Thiên Minh tát mình một cái, nói: "Chết tiệt! Cứu boss à? Đầu óc ta ngấm nước rồi!"

Hai người dừng chân cách đó hai mươi thước, Đoàn Dự hô to: "Chử Trà, mau cứu ta!"

"Cứu cái rắm, ngươi với cô Mộc bớt một ngón tay đi, chắc chắn ông đây cũng phải chôn theo!" Pháo Thiên Minh kéo Tinh Ảnh ngồi xuống, rửa vài cái chén rồi bắt đầu pha trà: "Ta đảm bảo vừa giao chiến, thằng nhãi này sẽ ôm nữ nhân chuồn ngay, vứt bọn mình lại làm thế thân. Hắn với cha hắn là cùng một dạng - quần áo quan trọng hơn tay chân!"

Tinh Ảnh hỏi: "Chúng ta không cứu, bọn chúng cũng không giết được hắn, thế nào mới xong được?"

"Ai mà biết được, cứ uống trà đánh bài, chờ thôi."

Đoàn Dự bất đắc dĩ nói: "Chử Trà, nếu ngươi không đến cứu bọn ta thì dài trò chơi này cứ tiếp diễn như vậy thôi, đây là nhiệm vụ cơ mà. Các ngươi kích hoạt nhiệm vụ rồi, làm sao bỏ mặc được?"

"Bốn, năm..."

"Nổ rồi!"

"Chết tiệt! Ngươi có mấy quả lựu đạn vậy?"

"Đã qua nửa giờ rồi, bọn chúng không mệt à?" Tinh Ảnh nhìn đồng hồ hỏi.

Ngay lúc này, Diệp Nhị Nương đột nhiên hô: "Giết bằng hữu của hắn, khiến hắn mất tập trung." Tam ác đồng loạt lao tới.

"Chết tiệt, lý do này mà cũng nghĩ ra được à? Chuồn thôi." Pháo Thiên Minh không thu bài tú lơ khơ, dù sao cách xa năm thước là tự động quay lại. Hai người song vai chạy ra ngoài cốc. Chẳng mấy chốc, Vân Trung Hạc đã bám theo hai người, thét dài một tiếng rồi bay qua đầu cả hai... Hai người gật đầu một cái, đột ngột dừng bước. Hư Thực chưởng và Thái Cực kiếm đánh thẳng lên trời. Vân Trung Hạc vẫn tự tin về khinh công của mình, không ngờ hai người vẫn còn dư sức, không kịp phòng bị, bị Pháo Thiên Minh... nhét kiếm vào cúc hoa. Tinh Ảnh hung hăng tung Hư Thực chưởng vào bộ phận lão nhị của hắn...

Hai người thu tay lại, Vân Trung Hạc đổ nhào xuống như quả bóng xì hơi. Pháo Thiên Minh lấy áo Vân Trung Hạc lau Âm Dương kiếm. Không khí nồng nặc mùi hôi thối, kiếm của Pháo Thiên Minh còn đỡ, chỉ đâm vào đại tràng. Nhát chưởng của Tinh Ảnh đã trực tiếp đập Vân Trung Hạc thành nữ nhân.

Một bí tịch rơi xuống, Pháo Thiên Minh nhặt lên xem: võ công cao cấp - Hạc Xà Bát đẢ. Có học không? Chọn không, ném cho Tinh Ảnh: "Bán RA ngoài chia ta một nửa."

Tinh Ảnh liếc qua, cất bí tịch: "Chơi khinh công với Võ Đang, không biết ta đã luyện Thê Vân Tung đến cấp 15 à?"

Lúc này, Diệp Nhị Nương và Nhạc Lão Tam đã đến. Hai người thấy Vân Trung Hạc chết thảm, đồng thanh kêu lên: "Lão tứ..." rồi cùng nhau tấn công. Hai người né tránh, mỗi người kéo theo một tên chạy lòng vòng. Pháo Thiên Minh kéo Nhạc Lão Tam, Nhạc Lão Tam hoàn toàn không theo kịp nhưng đã tức giận đến mất lý trí.

Pháo Thiên Minh đột ngột dừng lại, vận tám thành nội lực đột ngột đẩy ra hàng chục vòng tròn Thái Cực về phía sau. Nhạc Lão Tam kinh hãi lăn sang trái tránh né. Nhưng ngón út trái của hắn đau nhói, đứt lìa tận gốc. Pháo Thiên Minh nhảy lên tảng đá, nói: "Có người để ức hiếp mà không chịu, cứ phải chạy đến truy sát bọn ta. Thằng nhãi, ngươi lại đây!"

Nhạc Lão Tam chưa từng bị ai gọi là thằng nhãi, trong lòng giận dữ cầm kéo lao tới. "Dừng tay!" Đoàn Duyên Khánh ở phía xa điểm cây nạng sắt đi sang: "Hôm nay nhận thua, chúng ta đi."

"Nhưng lão tứ..."

"Các ngươi đi trước đi..." Diệp Nhị Nương và Nhạc Lão Tam không nói gì thêm, Nhạc Lão Tam vác thi thể Vân Trung Hạc bước đi thật nhanh.

"Sao ngươi không sao cả vậy?" Pháo Thiên Minh vô cùng kinh ngạc: "Chưa nói ai khác, hai người cầm kiếm kia liên thủ, chưa chắc ngươi thắng nổi đâu."

Đoàn Duyên Khánh gõ cây nạng sắt hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Tại sao đột nhiên thay đổi lập trường?"

"Bởi vì dù sao Đoàn Dự cũng coi như bạn rượu của ta. Mặc dù ta rất cảm thông ngươi, nhưng cũng có giới hạn... Ví dụ, nếu có người xa lạ đáng thương xin cơm ngươi, trong khi ngươi và bằng hữu vẫn chưa no, ngươi có cho hắn ăn trước còn người một nhà chịu đói?"

"... Ngươi không phải đại hiệp, hiệp khách là người trước mình sau. Cho dù bản thân chết đói cũng sẽ cứu giúp người khác."

"Ta vốn chẳng phải."

Tinh Ảnh tóm tắt: "Chúng ta là người bình thường, tín ngưỡng của chúng ta là: ấm no hạnh phúc, phải no bụng thì mới giúp người. Ban đầu chúng ta rất chân thành muốn giúp ngươi. Dù thực ra ngươi khá vô lý."

Đoàn Duyên Khánh suy nghĩ một hồi lâu rồi im lặng bước đi. Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh nhảy ra khỏi tường cây, bên ngoài chỉ có một mình Chân Hán Tử, không thấy những người khác đâu. Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: " Hán Tử! Mọi người đâu cả rồi?"

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Bạn đang đọc [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!