Chương 52: [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Vô gian tửu lâu 6

Phiên bản dịch 4885 chữ

Pháo Thiên Minh toát mồ hôi lạnh hỏi: "Tiểu Bạch, nếu có kẻ đến truy sát ta, ngươi có giúp không?"

00 cười nói: "Muốn đập bát cơm của chúng ta thì tất nhiên phải giúp rồi, nhưng ra khỏi quán này thì chúng ta cũng bất lực thôi."

Mọi người đến Gia Hưng trước, rồi đi thuyền đến Chu Sơn, thuê một chiếc thuyền ra khơi. Trên thuyền, cuối cùng Kiều Phong không chịu nổi ánh mắt của Kiếm Cầm nên nói: "Ta là NPC, đừng nhìn ta nữa."

Lúc này Kiếm Cầm mới kêu lên "À" rồi thu hồi ánh nhìn. Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: "Cô cứ hỏi ta là được rồi, cần gì phải nhìn một đại anh hùng đến mức khó xử như vậy chứ?"

Kiếm Cầm đỏ mặt nói: "Ta sợ ngươi nghĩ ta ngốc."

"Cao thủ đệ nhất Hoa Sơn mà cũng bị gọi là ngốc à?"

Kiếm Cầm cười đáp: "Ta làm nhiệm vụ Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm, cũng vì không biết phân biệt NPC và người chơi nên mọi chuyện càng rắc rối. Cuối cùng không còn cách nào khác, ta phải nhờ Nhất Kiếm Đoạt Tâm giúp đỡ. Bây giờ ta đang tập phân biệt rõ hơn."

Pháo Thiên Minh khinh khỉnh hỏi: "Phong ca, chúng ta đi được bao lâu rồi?"

Kiều Phong đáp: "Một canh giờ."

Pháo Thiên Minh quay sang nói với Kiếm Cầm: "Giờ thì rõ chưa!" Ánh mắt Kiếm Cầm rất mơ hồ. Pháo Thiên Minh đành giải thích: "Chúng ta đến đây được bao lâu rồi?"

"Hai tiếng đồng hồ."

"Vậy là rõ rồi chứ gì?" Kiếm Cầm kêu lên "À" một tiếng, một lúc sau bừng tỉnh nói: "Ra là thế, cảm ơn Chủ Trà, Chẳng trách Phích Lịch nói ngươi là quỷ quyệt, mưu mô nhất, bảo ta cẩn thận không bị ngươi lừa bán rồi còn giúp đếm tiền nữa."

"Phích Lịch nói vậy à?" Trán Pháo Thiên Minh bốc khói. Kiếm Cầm gật đầu. Pháo Thiên Minh cũng gật đầu. Kết quả Kiếm Cầm lại trở nên mơ hồ. Pháo Thiên Minh thấy Kiếm Cầm là cô gái đơn thuần, không chú ý chi tiết. Nhưng loại người như vậy thường tốt bụng.

"Cô ấy tốt bụng, đáng tin hơn ngươi nhiều." Kiều Phong kết luận.

Ba người xuống thuyền, Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm nhìn mãi không thấy lối đi. Kiếm Cầm hốt hoảng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Cách 1: Chờ hoa đào rụng hết rồi mới vào. Cách 2: Đốt hoa đào luôn, tiện thể ăn thịt người nướng. Cách 3: Dùng dây thừng buộc vào..."

Chưa dứt lời, Kiều Phong thở dài: "Sao ta lại kết giao bằng hữu với ngươi, toàn bàng môn tà đạo." Rồi hô lớn: "Cái Bang Kiều Phong bái kiến Hoàng đảo chủ."

Một lúc sau vẫn im lặng, Pháo Thiên Minh hỏi: "Không tiếp đón ngươi, làm sao bây giờ?"

Kiều Phong nói: "Mở đường bằng Hàng Long Thập Bát Chưởng thì rất đơn giản, nhưng ta nghĩ không cần thiết." Vừa dứt lời, một loạt tiếng động vang lên, trong rừng hoa đào xuất hiện một lối đi nhỏ, Hoàng Dược Sư đã cởi mặt nạ, dẫn theo một cô gái xinh đẹp và một chàng trai chất phác đi ra.

Hoàng Dược Sư chắp tay nói: "Kiều bang chủ đến đảo Đào Hoa của ta có chuyện gì?"

Kiều Phong cũng chắp tay đáp: "Nghe danh Hoàng đảo chủ đã lâu, lần này ta đến đây muốn nhờ đảo chủ thả hai người bị kẹt trong rừng hoa đào, coi như nể mặt Kiều mỗ."

Hoàng Dược Sư ồ một tiếng đáp: "Vốn dĩ chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của bọn họ, yêu cầu của Kiều bang chủ có vẻ hơi trái quy tắc..."

Kiều Phong cười lớn: "Cái gì gọi là quy tắc? Bằng hữu của ta coi trọng nghĩa khí, sao Kiều Phong ta lại không nói đến chữ ‘nghĩa’?"

Hoàng Dược Sư cười lạnh nói: "Vậy thì người tới là khác đến, mời vào trong trước đã."

Mọi người đi vào, đến hai bên Tích Thúy Đình thấy có treo cặp đối: "Đào hoa ảnh lý phi thần kiếm, bích hải triều sinh án ngọc tiêu". Mọi người ngồi vào vị trí chủ khách, một người câm bưng trà lên. Hoàng Dược Sư chậm rãi nói: "Đây là Hoàng Dung, đây là Quách Tĩnh. Còn không bái kiến Kiều bang chủ?" Hoàng Dung và Quách Tĩnh lật đật dập đầu bốn cái.

Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Kiều Phong mỉm cười giới thiệu: "Đây là Võ Đang Thanh Mai Chử Trà bằng hữu của ta, đây là Kiếm Cầm. Còn không bái kiến Hoàng đảo chủ."

Cô gái Kiếm Cầm rất dễ thương, lập tức bắt chước lạy luôn bốn lạy. Pháo Thiên Minh cười gượng nói: "Chào Hoàng đảo chủ, chúng ta đã gặp mặt rồi." Nói xong đứng dậy cúi người hành lễ.

Hoàng Dược Sư cười lạnh nói: "Không cần khách sáo."

Kiều Phong đang định xin một ân huệ thì bỗng nghe một giọng nói cao vút: "Tây Vực Âu Dương Phong cùng nghĩa tử Dương Khang bái kiến Hoàng đảo chủ đảo Đào Hoa."

"Ài! Hoàng đảo chủ có thể thả hai người bạn của ta ra trước được không, lát nữa ta sẽ chạy trốn ngay đây."

Hoàng Dược Sư ồ một tiếng hỏi: "Ngươi có mâu thuẫn gì với lão độc vật kia?"

Pháo Thiên Minh đáp lấp lửng: "Nói là mâu thuẫn thì hơi nhẹ, ta không cẩn thận làm thịt cháu trai của hắn rồi."

Mọi người đồng thanh ồ lên một tiếng. Hoàng Dung và Kiều Phong cùng hô "Tốt!" Quách Tĩnh cũng mừng rỡ. Hoàng Dược Sư thì vẫn mặt không cảm xúc. Kiếm Cầm hỏi: "Làm thịt ai cơ?"

Hoàng Dược Sư phân phó: "Đưa hai người kia lại đây, Dung Nhi đi cùng ta đón khách. Mọi người ngồi đợi một chút."

Kiều Phong vội dặn: "Ngươi phải cẩn thận, ta không thể ra tay cứu ngươi đâu. Đánh không lại thì chạy mau..."

Bạn đang đọc [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!