Người thứ hai rớt xuống là Phích Lịch, đầu óc hắn ta cứng nhắc, chỉ nghĩ làm sao đấu với Hồng Thất Công, nhưng không tính đến ba thành nội lực của đối phương đối phương tương đương mười lăm thành nội lực của mình. Phích Lịch tức giận la lên: "Ta suy nghĩ không kỹ chắc? Ta muốn xem xem ngoài hai chưởng một côn, hắn còn biết gì nữa không, nào ngờ bị một chưởng đẩy ngã!"
Người thứ ba rớt xuống là Kiếm Cầm, bị Hoàng Dược Sư gian xảo lợi dụng ưu thế về thân pháp mà đẩy xuống.
Người thứ tư rớt là Quách Tĩnh, điều này cũng bình thường.
Pháo Thiên Minh và Mã vẫn không rơi, bộ pháp của Mã thật kỳ ảo, bị đánh trúng vẫn có thể đặt một bước trên không lấy lực để né tránh. Theo Mã nói, chỉ cần có gió là hắn sẽ không bao giờ bước hụt. Còn Pháo Thiên Minh đã kéo Hoàng Dược Sư chạy khắp cả thân cây. Hiện tại Phi Vân Thê của hắn đã nâng cấp lên cấp 2, cộng thêm trang bị tăng 4 cấp nữa. Hoàng Dược Sư bị giới hạn ở 3 thành nội lực nên không thể phát huy hết sức. Nhưng hắn hiểu Pháo Thiên Minh chỉ mang theo 5 thành nội lực, sớm muộn gì cũng cạn kiệt.
Pháo Thiên Minh cũng hiểu rõ, gằn giọng hỏi: "Ngươi còn không xuống à?"
Hoàng Dược Sư giật mình, sao tiểu tử này dám nói với mình như vậy, chưa bao giờ có ai dám cả. Nhưng hắn lập tức nhận ra mình đã nhầm, bên cây tùng đối diện vang lên câu nói: "Không xuống, thà chết cũng không xuống, ta muốn nội công tâm pháp."
Kiều Phong lập tức bổ sung: "Cố ý nhường là tự sát giảm cấp đấy.” Hắn có ý muốn dạy dỗ Pháo Thiên Minh, không nên cố tình ám hại hay nhường nhịn người khác, không tôn trọng trưởng bối.
Đám người phía dưới xem chỉ thấy nhàm chán vô cùng, nhao nhao ngáp một cái. Mỗi người đều vô cùng ngao ngán, kể cả bốn người trên cây. Rốt cuộc... một lúc lâu sau mới thấy Pháo Thiên Minh từ từ chậm lại, tất cả mọi người mừng thầm: cuối cùng nội lực của tiểu tử này cũng không chịu được nữa rồi. Đột nhiên nghe thấy một tiếng "Du Nhận Hữu Dư" lại sinh long hoạt hổ chạy tiếp, mọi người dưới đất đều phun một ngụm máu.
Lại qua một lần Du Nhận Hữu Dư nữa, cuối cùng mọi người đã hiểu, nếu không có chuyện gì bất ngờ, hai NPC với ba thành nội lực không trị nổi hai tên vô lại này. Kiều Phong rất bất đắc dĩ nói: "Hay là hai người bọn họ đều là đủ điểm?"
Hồng Thất Công cùng Hoàng Dược lau mồ hôi nói: "Được!"
Trận tỷ thí thứ hai: Hoàng Dược Sư thổi tiêu, xem ai kiên trì lâu nhất. Hoàng Dung đang định lon ton chạy đi nói chuyện với Pháo Thiên Minh, lại bị Hoàng Dược Sư bắt về giao cho Kiều Phong trông coi. Hoàng Dung bĩu môi, Pháo Thiên Minh cười hì hì với cô một cái, Hoàng Dung cũng chớp mắt. Hoàng Dược Sư vội tuyên bố: "Không được dùng ám khí, không được phép tiếp xúc với thân thể của người khác, không được ăn bám, không được phép gian lận, không được phép log out..."
Hoàng Dược Sư chân đạp bát quái, Bích Hải Triều Sinh khúc vang lên, sáu vãn bối tự vận nội lực chống đỡ. Mã là người đầu tiên chịu không nổi, nội lực của hắn rác rưởi nhất. Nhưng người rác rưởi tất nhiên là có biện pháp, mở cổ họng đối kháng với tiếng tiêu: "Ha ha, ngươi cứ theo ta đi..." Kiếm Cầm và Phích Lịch đồng thời phun ra một ngụm máu, rời khỏi cuộc thi. Pháo Thiên Minh không lạ gì đối với tính đê tiện của Mã, không hề kinh ngạc mà còn rống lên cùng: "A ha ha, con mẹ ngươi đừng có đi..."
Hoàng Dược Sư buồn bực, tiết tấu bị đả kích này quá mãnh liệt, không ngờ lại kéo theo tiếng tiêu thanh đạm đi sai vài lần. Hai người Mã Pháo chỉ đả kích có một tầng tạp âm, hai người Dương Quách lại chịu đả kích ba tầng tạp âm, Dương Khang rời khỏi trận đấu đầu tiên, tiếp theo Mã cũng lui lại, Pháo Thiên Minh mỉm cười cũng lui ra...
Tình hình điểm số, Dương Khang: 2 điểm. Quách Tĩnh:8 điểm, Phích Lịch. ba điểm, Kiếm Cầm: 3 điểm, Mã: 8 điểm, Pháo 9 điểm. Bởi vậy có thể suy đoán võ công không phải tuyệt đối, vẫn phải dựa vào nhân phẩm hoặc tính đê tiện. Hoàng Dung thuộc người cao hứng nhất, Hoàng Dược Sư đương nhiên là chán ngán nhất. Phích Lịch, Kiếm Cầm và Dương Khang đều mất ý nghĩa tranh đấu. Còn ba người kia là: Mã, Quách, Pháo.
Trận thi đấu thứ ba: Hoàng Dược Sư vừa tuyên bố là học thuộc lòng, trực tiếp hù dọa Mã Pháo nằm sấp xuống. Hai người đồng thời nhớ tới sách giáo khoa vạn ác trong trường tiểu học kia, không học thuộc được sách giáo khoa thì đứng ra khỏi lớp, phải phạt chép sách giáo khoa mười lần...
Ba cái đầu châu lại bên bàn đá, Hoàng Dược Sư mở ra một tờ viết: "Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa..." Có cuộc thi thì có gian lận, tục ngữ nói: học sinh không biết gian lận, không phải học sinh tốt, vì thế đồng thời nhận được hai tin tức: "Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa, ngươi có biết quyển sách nát này không?"