Chương 78: [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Tiếu Ngạo Giang Hồ 3

Phiên bản dịch 4781 chữ

Dịch và biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Vô Song Ngư thở dài: "Còn không phải tại hồi mới vào trưởng làng nói với ta, võ công không tốt xấu nhưng người có tốt xấu. Ta muốn làm đại hiệp tà đạo mà."

Pháo Thiên Minh an ủi: "Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi. Dù sao những người có nhân phẩm như ta cũng không nhiều lắm."

Vô Song Ngư liếc mắt một cái: "Đành phải làm từ từ thôi, thể nào cũng có cách. Chử Trà, tuy chúng ta ít gặp mặt, nhưng ngươi thật thà quan tâm..."

"Muốn ta giúp làm nhiệm vụ Quỳ Hoa Bảo Điển?"

"Hả hả! Ngươi thông minh lắm! Như thế này đi! Cần thì ta gọi ngươi, thành công hay không cũng được. Vô Song Ngư ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi hoàn thành một nhiệm vụ hoàn chỉnh." Vô Song Ngư hơi ngượng ngùng, đưa ra điều kiện.

Pháo Thiên Minh cười nói: "Thôi đi, đâu cần nhiều lời như vậy. Cứ nhớ ngươi còn nợ ta một món nợ ân tình là được."

Gần trưa, năm sáu trăm vị khách như nước chảy vào trong. Phó bang chủ Cái Bang Trương Kim Ngao, Hạ lão quyền sư của Lục Hợp môn Trịnh Châu dẫn theo ba con rể, Thiết lão của Thần Nữ phong trong Xuyên Ngạc Tam Hạp, Phan bang chủ Hải Sa bang ở Đông Hải - Phan Hống, Thần Đao Bạch Khắc, Thần Bút Lô Tây Tư ở Khúc Giang cùng một số người khác lần lượt đến. Những người này có người quen biết, có người chỉ nghe danh chưa từng gặp mặt, trong lúc nhất thời đại sảnh vang lên tiếng chào hỏi sôi nổi. (Cốt truyện tiếp theo tham khảo Tiếu Ngạo Giang Hồ chương 6)

Lại nói Lưu Chính Phong muốn lui về ẩn dật, phái Tung Sơn sai người đến bắt cóc gia quyến của Lưu lão... Không thể gọi là bắt cóc, mà là bắt giữ. Nguyên nhân là vì Lưu lão và trưởng lão Ma giáo Khúc Dương thành tri kỷ, chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái (Tung Hằng Hành Hoa Thái, đằng sau thêm chữ Sơn) - Tả Lãnh Thiền bất bình, sai người dàn trận này. Một lúc sau đồ đệ Trương Đại Niên bảo vệ sư phụ, bỏ mạng.

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư nhìn nhau, cực kỳ hy vọng đối phương ra tay trước. Lúc này thấy con của Lưu lão sắp bị hại, một luồng kiếm quang bất ngờ xuất hiện chém chết đệ tử Tung Sơn. Kiếm Cầm nhảy lên bàn hô to: "Này! Các ngươi có biết luật bảo vệ trẻ vị thành niên không?" Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đồng loạt ngã xuống đất.

Nhị đương gia Tung Sơn - Đinh Miễn lạnh lùng nói: "Nhạc chưởng môn, ý tứ thế nào?"

Nhạc Bất Quần nhìn Kiếm Cầm lạnh lùng đáp: "Môn hạ Kiếm Tông, không phải đồ đệ của ta."

Đinh Miễn lạnh lùng nói: "Tiểu bối, đền mạng đi." Hắn nhảy lên bàn giơ tay lên. Kiếm Cầm chỉ du đấu vài chiêu, thanh kiếm trong tay đã bị đoạt mất, Đinh Miễn đánh một chưởng về phía trước ngực cô, nhưng Kiếm Cầm tay vừa lật một cái đã rút một thanh kiếm khác đâm về phía bàn tay hắn. Đinh Miễn vội vàng ném kiếm đi, lại tiếp tục giao đấu, chỉ mấy chiêu đã lấy được một thanh kiếm khác. Tay Kiếm Cầm lại lật, vẫn cầm một thanh kiếm... Cho đến lần thứ mười, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cười sằng sặc. Họ không hiểu sao Đinh Miễn cứ nhất định phải lấy hết kiếm của đối phương rồi mới đánh nhau bằng tay không.

Đinh Miễn cũng rất bực bội, võ công của thiếu nữ trước mắt chỉ tạm được, nhưng nội lực kém quá xa. Nhưng không hiểu sao cứ lấy mãi mà vẫn không hết kiếm, lấy hoài không cạn. Điều khiến hắn tức giận nhất là hai đồ đệ thế hệ thứ hai đang nằm dưới đất cười lăn lộn. Đinh Miễn liếc mắt ra hiệu cho tam đương gia Tung Sơn - Lục Bách. Lục Bách hiểu ý, bước tới trước mặt hai người hỏi: "Hai vị cười cái gì vậy, nói to lên cho ta nghe được không?"

Vô Song Ngư vừa cười vừa chỉ Đinh Miễn: "Đương nhiên là cười thằng ngốc kia."

Pháo Thiên Minh đứng dậy nghiêm trang nói: "Ta cười thì liên quan cái chiêm gì tới ngươi."

Kiếm Cầm bên cạnh sửa lại: "Cái chữ đó đọc là chim chứ không phải chiêm."

"Trong Thủy Hử TV không phải đọc chiêm à?"

Vô Song Ngư khinh khỉnh nói: "Này nhé, chắc chắn ngươi cũng không tin là trong Anh Hùng Xạ Điêu, vì giết vài dân thường mà bắn mấy chục tấn tên là thật đúng không?"

"Cũng đúng, luật pháp không cấm phim ảnh nói bậy."

Đinh Miễn nhảy xuống, lạnh lùng hỏi: "Có phải ba vị chuyên đến gây sự với Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta không?"

Vô Song Ngư cười đáp: "Sao dám! Chúng ta chỉ rất khâm phục các vị khách của Lưu lão, bình thường gọi huynh đệ, nhưng đến lúc quan trọng lại không có nghĩa khí. Còn các vị chưởng môn thì ai ai cũng là cầm thú."

Tứ đương gia Hoàng Sơn Phí Bân trầm giọng nói: "Vị tiểu hữu này là của môn phái nào vậy? Dám chỉ trích thiên hạ anh hùng là không đúng."

Vô Song Ngư nhảy lên bàn hô to: "Ma giáo đại sư huynh..." Lời chưa dứt, chỉ nghe lưỡi kiếm vút ra khỏi vỏ, năm sáu trăm NPC đồng loạt rút kiếm. Vô Song Ngư khóc không ra nước mắt liền nói: "Ma giáo này không phải Ma kia, này chẳng qua chỉ có chút quan hệ... thấy các vị lòng đầy sục sôi như vậy, ta nghĩ hai vị bên cạnh ta cũng đứng về phía các vị."

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm gằn giọng đáp: "Tà đạo Ma giáo, ang người tru diệt."

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Bạn đang đọc [Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!