Dịch và biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Một khúc nhạc chấm dứt, Hoàng Chung Công vỗ tay đứng dậy: "Hay lắm, khúc nhạc hay! Mặc dù kỹ thuật đàn còn kém một chút, nhưng âm nhạc hài hòa ngang tầm với lão phu lúc bằng tuổi. Tốt lắm! Hay lắm! Tuyệt vời!"
Pháo Thiên Minh cẩn thận nhắc nhở: "Đại trang chủ, trình diễn tốt như vậy, có lẽ nên ban thưởng chút ít chứ?"
Hoàng Chung Công nói: "Quả thật nên... cây đàn này tặng cho ngươi, coi như là phần thưởng của lão phu dành cho ngươi."
Đàn: Nhạc khí. Pháo Thiên Minh vừa nhìn thấy giới thiệu, là vội vã nói: "Lão Hoàng, võ công, võ công của ta, ta muốn võ công chứ."
Hoàng Chung Công nói: "Kỹ năng đánh đàn của ngươi quá tệ, sao còn vì luyện võ mà bỏ đàn? Như vậy há chẳng phải là phí phạm khúc nhạc tuyệt thế này hay sao? Không thể, tuyệt đối không thể, cho dù ta có ý muốn truyền thụ nhưng cũng không thể làm hại ngươi như thế. Khúc nhạc này chỉ riêng ngươi có, không thể phung phí được. Thôi, cứ như vậy đi." Nói đoạn lấy chìa khóa đặt cạnh đèn dầu, phòng khách hiện ra một đường hầm bí mật: "Các ngươi tự vào tìm kiếm đi, mấy người lão phu chúng ta cáo từ đây." Nói xong không đoái hoài đến lời đau khổ van xin của Pháo Thiên Minh, quay về phòng mình, đóng cửa lại.
Pháo Thiên Minh như người câm ăn hoàng liên, Kiếm Cầm cẩn thận hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Pháo Thiên Minh thở dài đáp: "Kết cục của kẻ tham cái lợi nhỏ, chúng ta đi thôi."
Ba người đi xuống đường hầm địa đạo, phía cuối cùng là một phòng giam bị đóng kín. Dưới cửa có cái cửa sổ nhỏ để cung cấp đồ ăn, cửa sắt treo một chiếc khóa lớn. Kiếm Cầm hô: "Có phải là Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung sư huynh không?"
Người trong phòng mừng rỡ nói: "Là vị sư muội nào vậy? Ta chính là Lệnh Hồ Xung đây." Lại lập tức lại buồn rầu nói: "Ta đã không còn là đệ tử Hoa Sơn nữa rồi."
Kiếm Cầm bỏ qua câu sau, vui mừng nói: "Ta tên Kiếm Cầm, còn có hai đồng hành nữa, chúng ta sẽ thả huynh ra ngay." Kiếm Cầm chỉ đạo: "Tiểu Nhị, ngươi tìm bọn họ lấy chìa khóa, Chử Trà thử xem có phá được cửa không."
Pháo Thiên Minh gật đầu, rút kiếm ra, ánh lóe lên, tiếng kim loại vang lên nhưng chỉ khiến tay hắn tê dại. Nhìn kỹ khóa, nhưng không thấy dấu vết. Tiểu Nhị chạy về nói: "Bọn họ bảo chìa khóa đã mất, hơn nữa nửa giờ sau địa lao sẽ được phong tỏa trở lại."
Kiếm Cầm nắm chặt tay Pháo Thiên Minh hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây, phải làm sao đây?"
Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi còn dùng ngực mình sàm sỡ ngực ta nữa, ta đảm bảo chúng ta sẽ vào ngục ngay.” Kiếm Cầm giật mình, mặt đỏ bừng, vội buông tay ra. Pháo Thiên Minh lẩm bẩm: "Ta nghĩ xem, ở đâu tên trộm..." Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn cho mọi người: "Có ai biết tên trộm nào không?"
Tất cả đều trả lời: "Chử Trà (Pháo) rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Làm ác nhân chưa đủ, còn định dính líu đến trộm cướp nữa sao?"
Pháo Thiên Minh tức giận trả lời: "Có hay không? ... Phích Lịch đâu? Mau mẹ nó lên, đưa chìa khóa tới đây!" Pháo Thiên Minh đột nhiên nhớ ra Phích Lịch có chìa khóa bèn cố gắng vớt vát.
Phích Lịch trả lời: "Chìa khóa gì cơ?"
"Của tiểu ni cô kia, mau tới tọa độ XX, XX ngay, nếu không bí kíp tuyệt học của muội muội ngươi toi luôn đấy."
"Đến ngay đây."
"Kiếm Cầm, ngươi đi đón ca ca, hắn có chìa khóa, nhưng không chắc là chìa khóa đúng."
Mười phút sau, Kiếm Cầm quay lại với chìa khóa, nói: "Không cho ca ca ta vào." Chìa khóa vừa cắm vào, cái khóa bật mở. Kiếm Cầm mừng rỡ đẩy, cửa ...không mở. Ba người cùng nhau đẩy cửa...vẫn không mở, chỉ rung nhè nhẹ.
Ba người kinh hãi, đây là cánh cửa gì vậy? Pháo Thiên Minh nói: "Cùng dùng nội lực đẩy, dốc cả mười thành nội lực đừng giữ lại chút nào." Ba người đặt tay lên cánh cửa bên trái, đồng thanh hét lên, nội lực dồn vào tay. Nhưng 15 giây sau, khiến họ thất vọng là cánh cửa chỉ rung khẽ vài cái.
Kiếm Cầm lo tới sắp khóc, giọng nói nghẹn ngào hỏi: "Đã 15 phút rồi, bây giờ phải làm sao?"
Tiểu Nhị an ủi: "Cô nghĩ thoáng chút, không còn Cô Độc Cửu Kiếm, có lẽ Cô Độc Thập Kiếm đang chờ cô."
Kiếm Cầm giậm chân một cái: "Cái đầu heo này, ngươi nghĩ cách đi chứ." Lại lập tức nói tiếp: "Tiểu Nhị, không phải ta nói ngươi đâu."
Pháo Thiên Minh nghĩ: Vậy là nói ta à? Bắt đầu tìm kiếm bên ngoài cửa. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng cánh cửa sắt vẫn không tìm ra lỗi nào. Pháo Thiên Minh nhắn tin cho mọi người: "Ai có thể kiếm được thuốc nổ?"
Mọi người hoảng sợ, vội hỏi: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Không lẽ định chuyển sang làm lính đánh thuê ở Iraq?"
"Ta đề nghị làm ở Nhật Bản."
"Lát nữa ta giúp ngươi lên Thiên Độ tìm... em gái Bin Laden"
"Trời ạ! Có hay không?" Pháo Thiên Minh tức giận, bạn bè của mình đều là loại gì vậy, cổ vũ việc mình đi thiên Đường tìm bảy mươi hai trinh nữ.
(72 trinh nữ ý chỉ lời hứa hẹn của tổ chức Hồi giáo cực đoan các chiến binh thánh chiến chết trận sẽ nhận được 72 trinh nữ mắt nâu trên Thiên đường.)
"Không có."
۩ ۩ ۞ ۩ ۩