Chương 23: Tôi Là Người Tốt, Bọn Họ Nói Tôi Là Tai Hoạ? (Dịch)

Đừng Thấy Nó Trông Giống Husky

Phiên bản dịch 7398 chữ

Tần Kha không giấu giếm Vương Chí Kiệt bất cứ điều gì, trực tiếp nói với hắn rằng mình sẽ dùng hai thứ này để chế thuốc.

Lý do.

Thứ nhất: Vương Chí Kiệt hiện tại là đàn em trung thành nhất của hắn!

Thứ hai: Hắn có nói với người khác biết cũng không sao, vì ít người tin những gì thốt ra từ miệng của hắn!

Hơn nữa, nó cũng không phải là bí mật to lớn gì.

Vừa nghe Tần Kha muốn chế tạo thuốc, Vương Chí Kiệt bụm mặt cười to.

Hừm, đúng kiểu giễu cợt!

Vương Chí Kiệt đi loanh quanh hơn nửa thời gian vẫn chưa tới chợ đen, Tần Kha bắt đầu lo lắng nói: "A Kiệt, mày có biết đường đến chợ đen không?"

Vương Chí Kiệt: "Mày đùa kiểu gì thế? A Kiệt này là ai chứ? Ở Vân Thành không có chỗ nào mà tao không biết cả. Ngồi đang hoàng vào ông đây sẽ tăng tốc độ!"

Vài giây sau, một ông già dắt chó đi dạo thong thả đi ngang qua con xe điện của Vương Chí Kiệt

Đây là (Tăng Tốc) của mày đây hả?

Chậm thì hơi chậm nhưng may cũng đã đến được đích! Chợ đen nằm ở khu phố cổ phía nam thành phố.

Nhìn bề ngoài, đây là một thị trường giao dịch chính thức và hợp pháp.

Nhưng bên trong lại có rất nhiều giao dịch phi pháp!

Các nhà chức trách chắc chắn nhận thức được các vấn đề thực sự tồn tại của thị trường chợ đen.

Nhưng chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn thì về cơ bản họ sẽ nhắm mắt làm ngơ! Đến cổng chợ đen, cả hai đang định đi vào thì bị nhân viên bảo vệ bên ngoài chặn lại!

Nhân viên bảo vệ nhìn Tần Kha, sau đó nhìn Vương Chí Kiệt, trầm giọng nói: "Dừng lại, Các cậu làm gì thế?"

Tần Kha đáp: "Vào trong! Nếu không thì đến đây để làm gì khác!"

Nhân viên bảo vệ hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Tần Kha nghiêm túc trả lời: "18!"

Bảo vệ nhìn Tần Kha từ trên xuống dưới: "18?"

Tần Kha: "Không phải chú đang hỏi tuổi của cháu sao?"

Bảo vệ: "Thì sao?"

Tần Kha: "Cháu 18 tuổi, chẳng bao lâu nữa cháu sẽ đến 19 tuổi!"

[ Đinh… ]

Lại có một điểm cảm xúc lớn có giá trị hàng trăm điểm!

Vương Chí Kiệt ở bên cạnh nói: "Muốn vào bên trong chắc không có quy định giới hạn tuổi tác phải không?"

Nhân viên bảo vệ gật đầu: "Không có giới hạn độ tuổi, nhưng không phải ai cũng có thể vào được!"

Tần Kha hỏi: "Vậy những ai thì có thể đi vào?"

Nhân viên bảo vệ nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng không phải loại người như hai cậu, nhìn dáng vẻ của hai đứa, chắc chắn là muốn đi vào trọng lượn xem một vòng chứ gì?"

Chưa kịp nói gì đã bị bảo vệ đoán trúng!

Mục đích Tần Kha đi đến đây thực ra chỉ là vào đi dạo xem mà thôi!

Nhưng sở dĩ hắn muốn dạo xem là để xem có Phượng Tiên Hương và Băng Hỏa Tinh hay không! Và muốn tìm hiểu về giá của hai thứ đồ này ở chợ đen!

Tần Kha nói: "Nói như vậy là không muốn cho chúng tôi vào trong đúng không?"

Bảo vệ gật đầu: "Có thể nói như vậy."

Tần Kha cầu xin: "Chú ơi, xin hãy cho chúng cháu vào. Vừa nhìn là biết chú giống như là rồng phượng của loài người, là loài ngựa thỏ đỏ trong các giai thoại, là người sinh ra để làm việc lớn!"

Bảo vệ đắc chí cười : "Tên nhóc nhà cậu thật dẻo miệng!"

Tần Kha hai mắt sáng lên: "Vậy chúng cháu có thể vào không?"

Nhân viên bảo vệ lắc đầu: "Không được!"

Vương Chí Kiệt ở một bên thở dài nói: "Hãy nể mặt cháu cho cậu ta vào đi!"

Ánh mắt của nhân viên bảo vệ rơi vào khuôn mặt của Vương Chí Kiệt, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, một lúc sau... nhân viên bảo vệ thực sự không nhớ được người này là ai!

"Cho cậu thể diện ư ,cậu là ai?"

Vương Chí Kiệt kiêu ngạo nói: "Đi không đổi tên,về không đổi họ. Tôi họ Vương tên Chí Kiệt, biệt danh là chó Alpine. Không có ai ở trường cấp 3 mà không biết đến tôi. Đặc biệt là ở lớp 3, tôi, Vương Chí Kiệt, là một trong những thiên tài hàng đầu!"

Tần Kha ở bên cạnh cũng nói theo: "Cháu là sói Siberia!"

Nhân viên bảo vệ sắc mặt đen lại.

[ Đinh… ]

Cái gì mà chó,cái gì mà sói hai con gần như giống nhau!

Bảo vệ thở dài: "Không phải là tôi không cho các cậu vào, mà nhiệm vụ của tôi là kiểm soát số lượng người đi vào. Nếu ai cũng có thể vào trong thì chẳng phải nó thành cái chợ rau luôn sao?"

"Muốn tôi cho cậu đi vào cũng được, vậy cậu cho tôi xem cậu có phải là Linh Giả hay không, hoặc là tìm một người là Linh Giả đưa cậu vào!"

Mặc dù Tần Kha đã là Linh Giả, nhưng trong tay hắn vẫn chưa có chứng chỉ Linh Giả. Nếu làm được thì giờ đã không phiền phức như vậy rồi.

Chỉ cần điền vào mẫu để chứng minh rằng mình là Linh Giả là được, nhưng cũng giống như CMND, phải hơn nửa tháng mới có được!

Nửa tháng sau khi mình quay lại lấy, thì cũng đã muộn rồi!

Tần Kha suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu có chứng chỉ Linh Giả, nhưng quên không mang theo bên mình, liệu cháu có thể tự chứng minh mình là Linh Giả không?"

Bảo vệ gật đầu: "Được, chỉ cần có thể chứng minh cậu không phải người bình thường thì có thể đi vào!"

Tần Kha lập tức lấy cục gạch ra!

Ối!

Người bảo vệ sợ hãi lùi lại một bước.

Hắn đã từng nhìn thấy những người thở ra lửa và nước để chứng minh rằng họ đã là Linh Giả!

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có người từ không trung lấy ra một cục gạch để chứng minh mình là Linh Giả!

Bảo vệ kinh ngạc: "Đây là dị năng của cậu sao? Lấy ra một cục gạch?"

Tần Kha: "Đây không phải là một cục gạch bình thường, nếu chú không tin, cháu thử đập vào đầu chú một cái xem!"

[ Đinh… ]

Nhân viên bảo vệ bất lực xua tay: "Đi, đi, đi!"

"Được rồi! Cảm ơn chú. À, cha cháu cùng nghành với chú, gần đây ông ý đang bị thất nghiệp, vừa khéo ở đây lại tuyển người, cháu sẽ đưa chú thông tin liên hệ của cha cháu!"

[ Đinh… ]

Vào trong chợ đen, cả một thế giới tuyệt vời! Nó khác hẳn với những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Chợ đen chỉ là một dãy nhà gỗ nhỏ, có thể nhìn thấy từ đầu đến cuối con phố nhưng nó rất dài!

Bên trái và bên phải có nhiều cửa hàng khác nhau, nếu cộng riêng cả con phố chắc cũng có hàng trăm cửa hàng!

Đường phố đông nghịt người!

Chẳng trách nhân viên bảo vệ ở cửa phải kiểm soát số lượng người như vậy.

Đúng như những gì chú ấy nói, nếu ai cũng có thể vào được thì tiến lên một bước còn khó chứ đừng nói đến việc mua sắm!

Tần Kha có vẻ rất phấn khích khi lần đầu tiên đến chợ đen.

Nhưng còn hưng phấn hơn cả hắn chính là Vương Chí Kiệt!

"Đến đây, đến đây , đến đây, nhìn xem!"

Một người đàn ông đứng cạnh mấy chiếc lồng sắt cất giọng hét lớn.

Bên trong mỗi chiếc lồng sắt có một con quái thú con.

Nhìn thấy Tần Kha và Vương Chí Kiệt đi ngang qua, người đàn ông nhanh chóng ngăn cản họ lại.

"Anh bạn trẻ, cậu có muốn mua Phong Ảnh Sói không?!"

Tần Kha nhìn con Phong Ảnh Sói trong tay ông chủ liền cau mày: "Đây không phải là Husky sao?"

Ông chủ ho khan: "Nó bây giờ vẫn còn nhỏ, nên chưa phát triển hoàn thiện, trông bây giờ nó khá giống như một con Husky, nhưng khi nó lớn lên, cậu sẽ thấy... "

Ông chủ còn chưa nói xong, Vương Chí Kiệt đã đẩy Tần Kha: "Tất đen kìa!"

Tần Kha lỗ tai dựng lên: "Ở đâu đâu đâu?"

Tất đen không thấy đâu lại thấy tất màu trắng, khi thấy trước mặt một đôi chân bọc bởi đôi tất lụa trắng, hơi thở của Tần Kha càng lúc càng dồn dập.

Người này không những uống sữa mà còn ăn thịt bò để lớn lên có khác, có thể cạnh tranh với Trương Hữu Dung trong lớp rồi!

Trương Hữu Dung, đúng như tên gọi, cần sắc có sắc, cả sắc lẫn ngoại hình... Ngoại hình thì rất tuyệt vời...

Khi đôi mắt của hắn tiếp tục nhìn lên trên!

Đây đâu chỉ giống với Trương Hữu Dung, đây chính là Trương Hữu Dung!

Nhưng điều khiến Tần Kha ngạc nhiên không phải là Trương Hữu Dung.

Mà là tên đàn ông với cái mũi và khuôn mặt bầm tím đang đứng cạnh Trương Hữu Dung.

Vương Cương!

Tên tiểu tử này có thuật phân thân sao, đi đâu cũng gặp hắn.

Tần Kha ngẩng đầu nhìn trời: "Ta hiểu rồi, người muốn ta đánh hắn một trận nữa!"

Bạn đang đọc Tôi Là Người Tốt, Bọn Họ Nói Tôi Là Tai Hoạ? (Dịch) của Hỉ Hoan Cật Quất Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    10

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!