Vương Cương cầm ly trà sữa trong tay, vừa cười vừa nói với Trương Hữu Dung, vết bầm tím trên mặt căn bản không ảnh hưởng đến khả năng tán gái của hắn.
Dù sao quanh đây cũng không có ai, nên hắn trực tiếp thể hiện kỹ năng khoe khoang của mình.
"Cậu không biết hôm qua nguy hiểm như thế nào đâu, tám người, năm người trên tay đều cầm dao, nhưng vì để bảo vệ cho cô gái đó không bị ức hiếp, tôi vẫn đứng ra gánh lấy trách nhiệm đó!"
Không thể không nói rằng, khi khoe khoang Vương Cương không hề đỏ mặt chút nào.
Hoặc là do trên mặt có vết bầm tím, dù có đỏ mặt cũng không dễ bị phát hiện được.
Những lời nói đó chính là khoe khoang, khoác lác, nước bọt bay tứ tung, ngay cả chính hắn cũng suýt thì tin rồi.
Điều quan trọng là, Trương Hữu Dung tự nhiên đã tin rồi.
Trương Hữu Dung dáng vẻ mê trai: "Vương Cương, không ngờ cậu lại dũng cảm như vậy đó, lúc đó cậu không sợ sao?"
Vương Cương lại thở dài một tiếng: "Nói thật, sợ chắc chắn là có chút sợ rồi, nhưng Vương Cương tôi ghét nhất là nhìn thấy đàn ông ức hiếp phụ nữ!"
"Nhưng dị năng của cậu không phải là hóa đá sao? Theo lý mà nói, nếu tám người đó là người bình thường thì họ căn bản không thể đánh cậu trở thành như thế này được!"
Trương Hữu Dung hiếm khi được một lần thông minh thế này.
Vương Cương vội vàng nói: "Ai nói với cậu tám người đó đều là người bình thường? Bọn họ đều là Linh Giả, hơn nữa thực lực đều rất mạnh, nhưng so với tôi, bọn họ rốt cuộc vẫn yếu hơn một chút. Hoặc có lẽ là bọn họ bị khí thế của tôi dọa cho sợ!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau hai người.
"Chết tiệt, A Kiệt, mày nhanh nhìn đi, nhìn nhanh đi, trên trời ở đằng kia có một con bò, cũng không biết là ai thổi lên nữa."
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +200! ]
Vương Chí Kiệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt cường điệu nói: "Thật là một con bò lớn, cả đời này tao còn chưa từng thấy con bò nào to như vậy, người có thể thổi được con bò này lên trên đó chắc chắn là có bản lĩnh không nhỏ!"
Nhìn thấy Tần Kha, vẻ mặt Vương Cương lập tức trở nên dữ tợn: "Tần Kha!"
Đôi mắt hắn ta như phun ra lửa vậy!
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +500! ]
Lúc này, lòng căm thù của Vương Cương đối với Tần Kha đó chính là không cần Tần Kha phải làm bất kỳ điều gì để có thể tạo ra cảm xúc tiêu cực nữa!
Trên đường đi, Vương Chí Kiệt đã nghe nói đêm qua Tần Kha và Vương Cương lại đánh nhau một trận rồi.
Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt bầm tím này của Vương Cương, suýt chút nữa mà không nhịn được cười!
Đều bị đánh đến như vậy rồi, còn thời gian đi tán gái sao?
"Vương Cương, khuôn mặt này của mày, ban đêm đi đường bị ngã hay sao?" Vương Chí Kiệt cười nhạo nói.
Vương Cương trừng mắt nhìn cậu ta, vốn định chửi thề, nhưng hắn phải chú ý đến hình ảnh của mình với người bạn gái vừa mới quen ở bên cạnh.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Tần Kha: "Không ngờ gặp được mày ở đây, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!"
Tần Kha không trả lời hắn, mà nhìn về phía Trương Hữu Dung hỏi: "Hai người ở đây là? Đang yêu đương với nhau à?"
Trương Hữu Dung gật đầu.
Tần Kha có chút kinh ngạc: "Được đấy, yêu bao lâu rồi, tại sao tao không biết?"
Vương Cương kiêu ngạo nói: "Bao lâu thì liên quan gì đến mày? Tần Kha, nếu mày không có việc gì thì đi tìm chỗ mát ngồi đi, nếu không phải ở đây quy định là không được phép đánh nhau, thì bây giờ tao đã đánh cho mày quỳ xuống đất rồi!"
Tần Kha cũng không hề tức giận, khen ngợi nói: "Không thể không nói Vương Cương mày... Tuy rằng mày không phải là người tốt, nhưng mắt nhìn thực sự rất tốt!"
Câu nói này nói ra làm cho Vương Cương có chút vui vẻ lại có chút không vui.
Sau đó, Tần Kha lại nhìn về phía Trương Hữu Dung: "Trương Hữu Dung, cậu vẫn luôn là một người tốt, nhưng mắt nhìn của cậu thực sự quá kém!"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +999! ]
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Trương Hữu Dung +200! ]
Vương Cương phản bác nói: "Dù sao cũng tốt hơn mày, người như mày, đừng nói là tìm bạn gái, cả đời có thể ăn được hai món ăn đã là tốt lắm rồi. Hữu Dung, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bọn họ. Tôi cùng cậu đi mua đồ!"
Vương Cương không muốn phí lời với Tần Kha.
Nguyên nhân thực sự là hắn sợ Trương Hữu Dung biết vết thương trên mặt hắn thực ra là do Tần Kha đêm qua gây ra.
Tần Kha nhìn về phía bóng lưng của Vương Cương: "Một người thân hình cao lớn như vậy, sao cái miệng lại nói ra những lời độc ác như vậy!"
Vương Chí Kiệt chậm rãi nhìn về phía Tần Kha: "Nếu nói độc ác, mày mới là người độc ác nhất. Giết người không thấy máu, tất cả đều nhờ vào cái mồm của mày đó!"
Trương Hữu Dung cầm ly trà sữa trong tay, quay đầu lại nhìn Tần Kha và Vương Chí Kiệt.
Sau khi đi được một đoạn, cô mới nói: "Vương Cương."
Vương Cương lập tức nói: "Tôi đây!"
Trương Hữu Dung nói: "Thực ra Tần Kha là người khá tốt, nhưng cái mồm lại có chút đặc biệt, tôi nghĩ cậu nên quên chuyện trước đây giữa cậu và cậu ta đi!"
Vương Cương hừ lạnh một tiếng: "Hữu Dung, chuyện của tôi và Tần Kha, tốt nhất là cậu không nên quan tâm. Chuyện khác thì dễ nói, nhưng đối với Tần Kha thì tôi nhất định phải đánh cho hắn một trận mới được!"
Vương Cương vẫn còn muốn nói, lại phát hiện ra bên cạnh lác đác có tiếng nói.
Xoay người lại nhìn, liền nhìn thấy Tần Kha đứng bên cạnh mình.
Đột nhiên nhìn thấy mặt Tần Kha, Vương Cương vô thức che mặt của mình lại trước.
Giây tiếp theo hắn liền cảm thấy xấu hổ, lập tức hỏi: "Tần Kha, mày bị bệnh à?"
Tần Kha vỗ vỗ tay: "Không có, không có, tao chỉ muốn xem mày uống trà sữa vị gì thôi, tao cũng muốn mua một ly!"
Vương Cương lạnh lùng nói: "Cút!"
"Được thôi!"
Tần Kha tung ta tung tăng rời đi.
Khi đến một quầy bán hàng.
Ông chủ tận mắt nhìn thấy Tần Kha đổ thuốc từ ống hút vào trà sữa và đảo đều, liền nói: "Cậu bạn trẻ, không thể không nói, cậu thật sự là giỏi, khi tôi còn trẻ, cũng từng chỉnh đốn tình địch, nhưng cũng không tàn nhẫn như cậu!"
Tần Kha chính trực nói: "Ông chủ, tôi là chính nhân quân tử, mà người đó cũng không phải là tình địch của tôi!"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ ông chủ bán thuốc giả +200! ]
Ông chủ bán hàng: "Chính nhân quân tử? Có chính nhân quân tử nào lại hạ thuốc xổ cho người khác?"
"Ừm?"
"Thuốc giả?"
Tần Kha khẽ nhíu mày: "Ông chủ, thuốc này của ông sẽ không phải là thuốc giả chứ?"
Ông chủ lập tức vỗ ngực bảo đảm: "Làm sao có thể là thuốc giả được, tôi là thương gia có lương tâm, loại thuốc tôi vừa bán cho cậu chỉ cần nhỏ vài giọt là có thể khiến người ta gục luôn rồi!"
Như có suy nghĩ gì đó Tần Kha nói: "Vậy nếu tôi cho hết vào thì sẽ như thế nào?"
Vẻ mặt của ông chủ đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Cái này… Tôi cũng chưa từng thử qua, cậu bạn nhỏ, cậu làm như vậy sẽ chơi đến mất mạng người đó!"
Tần Kha hỏi: "Có thuốc giải không?"
Ông chủ gật gật đầu: "Có, nhưng đã bán hết rồi!"
Tần Kha không nói nên lời: "Vậy ông trực tiếp nói không có là được rồi mà!"
Ông chủ nói: "Thứ thuốc này có thuốc giải, nhưng vừa mới bán hết rồi!"
"..."
"Đúng rồi ông chủ, ông biết chỗ nào có bán Phượng Tiên Hương và Băng Hỏa Tinh không?"
…