Chương 25: Tôi Là Người Tốt, Bọn Họ Nói Tôi Là Tai Hoạ? (Dịch)

Tần Kha, Tao Sai Rồi!

Phiên bản dịch 8205 chữ

Bên này, Vương Cương cùng Trương Hữu Dung đi vào trong một cửa hàng.

Vừa vào cửa, Trương Hữu Dung đã được ông chủ chào đón nhiệt tình!

Vương Cương thì ở một bên sắc mặt trắng bệch!

Không biết tại làm sao, đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội!

Thật giống như trong bụng có tiểu nhân đang đánh nhau!

Mỗi lần cơ thể cử động, lại đau đớn thêm vài phần!

Vương Cương nhìn xung quanh mới hỏi: "Ông chủ, ở đây có nhà vệ sinh không?"

Ông chủ cũng bị sắc mặt của Vương Cương làm cho hoảng sợ: "Không có, nếu cậu muốn đi vệ sinh, ra cửa rẽ trái khoảng tám mươi mét, có nhà vệ sinh công cộng!"

Trương Hữu Dung kinh ngạc nói: "Mặt cậu sao lại trắng như vậy?"

Vương Cương lắc đầu, giọng điệu khó khăn nói: "Không... Không có gì... Có thể là uống nhiều trà sữa, có chút muốn đi vệ sinh!"

Trương Hữu Dung nói: "Nếu vậy thì cậu đi trước đi?"

Vương Cương cắn chặt răng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, do dự một lát, cảm thấy mình còn có thể kiên trì một chút nữa.

Hắn miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, tôi chờ cậu, cậu nhanh lên một chút là được!"

Mười mấy giây sau, Vương Cương đã không thể đứng thẳng!

Một tay vịn cửa, từng hơi từng hơi thở hổn hển, ngay cả môi cũng bắt đầu tái nhợt!

Giống như bị trúng độc vậy!

Mẹ kiếp! Tại sao lại đau như thế!

Lại qua hơn mười giây!

Vương Cương thật sự chờ không được!

Hoặc nói là thật sự nhịn không được!

"Cái kia, Trương Hữu Dung, cậu mua xong chưa?"

Trương Hữu Dung xoay người, bị biểu cảm trên gương mặt của Vương Cương dọa cho sợ: "Mặt cậu sao lại nhiều mồ hôi như vậy?"

Vương Cương thở ra một hơi, lau mồ hôi nóng trên trán, giọng điệu so với lúc trước càng thêm khó khăn: "Có thể là do thời tiết quá nóng đi, trong này ngột ngạt quá, tôi muốn ra ngoài uống chút nước cho mát!"

Ánh mắt của Trương Hữu Dung liền trở nên phức tạp: "Được, vậy cậu đi đi!"

Một trận đau bụng lần nữa lại ập tới như từng cơn sóng cuồn cuộn!

Vương Cương vội vàng thắt chặt hoa cúc (Hậu Môn)!

Chết tiệt!

Hắn cũng không ăn gì bậy bạ!

Sao lại đau thế này chứ?

Vương Cương vừa đi được một bước, bụng liền đau dữ dội, khó mà nhịn được!

Hắn hít một hơi thật sâu!

Định một hơi trực tiếp vọt tới nhà vệ sinh công cộng!

Nhưng tưởng tượng lại rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc, thân thể đau đớn căn bản không cho phép hắn chạy!

Hoặc có thể nói hắn không dám chạy!

Hắn tin vào tốc độ của mình, nhưng hắn lại không tin vào cái bụng của chính mình!

Đi ra bên ngoài, sau khi đi được vài mét, hắn thật sự là nhịn không được!

Đau đớn kịch liệt, cùng với từng cơn kích thích đến từ bụng dưới, khiến cho gương mặt của hắn càng thêm dữ tợn!

Hay là, đánh cược đánh rắm một lần?

Nhưng nếu thua thì sao?

Nhưng nếu là thắng thì sao?

Nhẹ nhàng thôi, nhẹ nhàng thôi!

Cho dù không phải đánh rắm, chỉ cần động tác của hắn nhẹ nhàng một chút, hẳn là cũng có thể cứu vãn được!

Chỉ cần nghĩ tới đây thôi! Ôm lấy tâm lý may mắn Vương Cương nhẹ nhàng thở ra một hơi, phía sau từ từ buông lỏng!

“Phụt!”

Ôi! Cái âm thanh chết tiệt này, sao lại sướng đến như vậy, lại khiến người khác phải chú ý như thế!

Trong chớp mắt, vô số ánh nhìn khác thường đã tập trung trên người Vương Cương!

Bên cạnh đó, có một cậu bé năm sáu tuổi nắm lấy tay của cha mình nói: "Cha, anh trai này hình như ị trong quần rồi?"

Sắc mặt của Vương Cương trong chớp mắt từ trắng biến thành đỏ, cũng may hắn cắn răng nhịn một chút, tránh được một trận lũ lớn sắp xảy ra!

Ở dưới ánh nhìn xung quanh của mọi người, hắn chỉ có thể kẹp chặt hai chân, sắc mặt đầy đau khổ, chậm rãi hướng về nhà vệ sinh công cộng mà đi!

Ly trà sữa trong tay đã bị hắn bóp đến biến dạng!

Liếc mắt nhìn một cái, Vương Cương phát hiện một ít bột phấn màu trắng rơi trên nắp trà sữa!

Trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười lúc trước của Tần Kha.

"Tần Kha!"

[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +999! ]

Vương Cương chắc chắn, nhất định là vừa rồi Tần Kha đã bỏ thuốc hắn!

Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc đi tìm Tần Kha, so với việc này thì hiện tại việc đi tìm nhà vệ sinh công cộng càng quan trọng hơn!

Vương Cương cắn chặt răng, ngũ quan biến dạng thật sự làm cho người khác sợ hãi!

Sau khi đi hết một đoạn đường dài, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy ký hiệu nhà vệ sinh công cộng, nội tâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn đường đi ngắn ngủi chỉ có tám mươi mét, nhưng đối với hắn mà nói so với con đường đi lấy kinh không còn xa xôi nữa!

Bây giờ, chỉ cần kiên trì đi thêm vài mét nữa là tới nơi!

Thật vất vả mới đi tới cửa nhà vệ sinh công cộng, lại bị một người đàn ông trung niên gầy gò ngăn cản: "Nhóc con, cậu muốn làm gì?"

Vương Cương nhìn nhà vệ sinh sau lưng người đàn ông nghi hoặc nói: "Ông cảm thấy thế nào?"

Người đàn ông trung niên đã bị Tần Kha mua chuộc thản nhiên nói: "Nhà vệ sinh công cộng này đang sửa chữa!"

Vương Cương hơi hơi khom lưng, cố gắng kẹp chặt lấy hai chân, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: "Tôi đây muốn đi vệ sinh, thì phải làm sao bây giờ?"

Người đàn ông trung niên chỉ về hướng mà Vương Cương vừa đi tới: "Cậu đi ngược lại về khoảng hai trăm mét, bên kia còn có một cái nhà vệ sinh công cộng, to hơn nhiều so với cái bên này!"

Vương Cương xoay người, nhìn theo hướng nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài cách đó 200 mét, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh!

CMN!

Lúc này, hai anh đẹp trai nhàn nhã đi ngang qua.

Tần Kha: "Ơ kìa! Vương Cương, mày làm sao vậy? Trên người sao hôi thế? Sẽ không phải là ị ra quần đấy chứ?"

"Tần Kha!"

[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +999! ]

Mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy trên trán Vương Cương!

Hắn hận không thể xông lên liều mạng với Tần Kha ngay bây giờ!

Nhưng bây giờ không phải lúc!

Vương Chí Kiệt sâu kín nói: "Nhìn hắn như vậy, có thể là ăn phải đồ ăn không sạch sẽ đi!"

Vương Cương hít sâu một hơi, hắn hiện tại một câu cũng không muốn nói.

Xoay người, bước từng bước gian nan, từng chút một hướng về phía nhà vệ sinh công cộng lớn hơn cách đó hai trăm mét.

Đi được một nửa, thật sự là đi không nổi.

Ánh mắt Vương Cương nhìn về phía một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Nhưng cho dù đi vào trong hẻm nhỏ, người đi ngang qua chỉ cần nhìn về phía hắn, vẫn có thể nhìn thấy!

Nhưng cũng may trời cao còn có lòng thương người, ném đến bên cạnh hắn mấy tấm bìa cứng, cho hắn chút hy vọng sống!

Nhân lúc không ai chú ý, hắn cầm lấy tấm bìa cứng đi vào trong hẻm nhỏ!

Quần vừa cởi còn chưa kịp ngồi xổm xuống, hắn cũng đã nhịn không được, vội vàng dùng bìa cứng che trở chính mình!

Vài giây sau, lông mày Vương Cương hơi giãn ra!

Đang lúc Vương Cương buông lỏng cơ thể, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của Tần Kha: "Vương Cương, mày đang làm gì vậy?"

Vương Cương ngẩng đầu nhìn Tần Kha, rống giận một tiếng: "Cút đi!"

Tần Kha xoay người la lên: "Trương Hữu Dung, Vương Cương ở đây này!"

Vương Cương vừa nghe thấy nhất thời kích động: "Đừng! Đừng la! Tần Kha, coi như tao cầu xin mày, mày là ông cố nội của tao, đích thị là ông cố nội của tao được chưa, ngàn vạn lần mày đừng có la!"

Nhưng hết thảy đều đã quá muộn màng, giọng nói của Trương Hữu Dung ở đầu hẻm vang lên: "Ở đâu?"

Vương Cương một bên nhất thời không thể khống chế cơ thể, một bên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tần Kha, giọng nói run rẩy: "Kha... Tần Kha, cầu xin mày hãy để cho cậu ấy đi đi mà!”

Tần Kha dùng ánh mắt tràn ngập sự thấu hiểu gật gật đầu, làm ra bộ dạng như kiểu mày yên tâm tao hiểu mà!

Tần Kha xoay người nói với Trương Hữu Dung: "Vương Cương nói cậu đi trước đi!"

[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương+1000! ]

"Cậu ấy bị làm sao vậy?"

Trương Hữu Dung đi về phía trước một bước.

Mới vừa tới gần đầu hẻm, từng chút từng chút đã có một mùi hương quen thuộc đập thẳng vào mặt!

Tốt xấu gì cũng là người sống trên đời mười mấy năm, Trương Hữu Dung tự nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

"Vậy cậu nói cho cậu ấy biết là tôi đi trước!"

Nghe được Trương Hữu Dung đi rồi, Vương Cương trong lòng thở phào nhẹ nhõm!

Tần Kha bịt mũi nói: "Vậy bọn tao ở bên ngoài chờ mày, lát nữa mời mày uống trà sữa!"

Vương Cương cắn răng nói: “Tao uống CMM!”

Tần Kha nhíu mày: "Nếu mày muốn như vậy, tao đây liền gọi Trương Hữu Dung trở lại!"

Vương Cương vừa nghe lập tức ỉu xìu: "Tần Kha, tao sai rồi!"

"Như thế này thì mới ngoan chứ!"

Bởi vì hương thơm thật sự rất tuyệt nên Tần Kha một giây cũng không muốn ở lại lâu!

Vừa ra khỏi đầu hẻm.

Bỗng nhiên “Bùm” một tiếng nổ vang!

Cả con đường trong nháy mắt trở nên hỗn loạn!

Bạn đang đọc Tôi Là Người Tốt, Bọn Họ Nói Tôi Là Tai Hoạ? (Dịch) của Hỉ Hoan Cật Quất Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!