"Ta cá là ngươi có." Lý Thủy Đạo vỗ túi trữ vật, trực tiếp lấy Thanh Lân Tiễn ra, rót pháp lực vào bên trong.
Pháp khí nọ nhanh chóng tản ra một luồng quang mang màu xanh yếu ớt.
"Đây là vật trân quý nhất trên người ta, trị giá tám trăm linh thạch, cũng chính tiền vốn mà ta dựa vào!"
Sau khi không ngừng được rót vào pháp lực, quang mang bên trên Thanh Lân Tiễn nhanh chóng tăng mạnh, càng trở nên đậm đặc.
"Đừng động thủ, ta nói." Nam Cung Cầm vội vàng ngăn cản.
Hiện giờ nàng chỉ hận không thể tát cho mình một bạt tai, sớm biết vậy nàng nên ngậm miệng, tuyệt không đáp lại câu hỏi của tên này.
"Hết thảy vạn vật trên thế gian đều tuần hoàn, cũng giống như con rắn ngậm cái đuôi của chính mình, sinh tử tương liên..." Nam Cung Cầm bắt đầu giảng về《 Xà Hàm Tâm Kinh 》.
Môn công pháp này được chia làm
Nhưng Lý Thủy Đạo chỉ cần nghe nội dung này thôi...
phương pháp hành công vận khí không mang đến một chút tác dụng gì cho hắn. Đồng tham của hắn vốn là thiềm thừ mà, muốn hành khí cũng không được.
Nam Cung Cầm thấy Lý Thủy Đạo không truy vấn nàng về bí pháp hành công quan trọng nhất, cũng coi như khẽ buông lỏng một hơi.
Nói cho cùng, nếu đối phương không có phương pháp hành công cụ thể, chỉ có quy tắc chung cũng chẳng làm nên chuyện gì, mà đối phương không thể luyện thành 《 Xà Hàm Tâm Kinh 》, cũng coi như nàng không hề bán đứng độc môn tuyệt học của sư phụ.
Lúc sáng sớm, Nam Cung Cầm rời khỏi phòng trọ.
Trước lúc rời đi, nàng lộ ra vẻ mặt phẫn hận nói: "Ngươi vốn là một tu sĩ luyện Cáp Mô Công, lại muốn《 Xà Hàm Tâm Kinh 》 của ta, đúng là đồ điên."
"Cô nương đi thong thả." Lý Thủy Đạo cất bước đằng sau nữ nhân này, một lần nữa đóng cửa phòng lại, rồi lấy giấy bút từ bên trong túi trữ vật ra, vùi đầu ghi chép nội dung của《 Xà Hàm Tâm Kinh 》, cùng với những cảm ngộ liên quan của mình.
Chờ sau khi Lý Thủy Đạo dùng chữ Hán ghi chép xong phần cảm ngộ đạo pháp, đã sắp đến buổi trưa, nếu giờ hắn còn không đi, người ta sẽ tính cả tiền thuê hôm nay mất.
Lý Thủy Đạo trả phòng, thuận lợi rời khỏi phường thị, rồi một mình ung dung hành tẩu giữa đất trời mênh mông của Độc Long lĩnh, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập xung quanh.
Hắn nhẹ nhàng đặt chân lên sơn đạo gập ghềnh trước mặt, chỉ cần nhìn thấy có tiểu viện là sẽ đi vòng từ rất xa, tránh trêu chọc vào những phiền toái không cần thiết.
Đột nhiên, Lý Thủy Đạo vốn đang đi trên đường, đôi mắt chợt liếc thấy một cái bóng màu xanh biếc, như ẩn như hiện bên trong khe hở cạnh phiến đá xanh ven đường.
Hắn tập trung nhìn vào, rồi mừng rỡ phát hiện ra đó là một con thằn lằn.
Trên người nó tràn ngập một luồng yêu khí nhàn nhạt.
Đây là một con nhất giai yêu trùng hoang dã, giá trị ít nhất cũng tới mười mấy khối linh thạch.
Lý Thủy Đạo liếm liếm khóe miệng, rồi giả vờ như lơ đãng tới gần. Mà ngay sau khi bước chân hắn vừa chuyển, hình như con thằn lằn kia cũng cảm nhận được ý đồ của hắn, và mau lẹ chui vào bên trong khe đá thoát đi.
"Đừng hòng chạy!" Không thể giả vờ được nữa, thân hình Lý Thủy Đạo lập tức xẹt tới như điện, vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh sau đó, hắn đã xâm nhập vào bên trong một mảnh lùm cây rậm rạp, cành lá chi chít quét qua bên người hắn, phát ra âm thanh “Sa sa”.
Hắn phản ứng vô cùng linh hoạt, chốc chốc lại trốn tránh cành cây tập kích, chốc chốc lại xuyên qua khe hở giữa những gốc cây, không ngừng tìm kiếm tung tích của con thằn lằn kia.
Xem ra đã mất dấu nó rồi...
Lý Thủy Đạo và thiềm thừ đồng tham đều không cảm nhận được yêu khí của con thằn lằn nọ.
Hiển nhiên, nếu không có thủ đoạn thần thông đặc thù nào đó, muốn bắt được yêu trùng tại nơi dã ngoại, thật không dễ dàng.
Quên đi...
Ngay tại thời điểm Lý Thủy Đạo gần như đã muốn từ bỏ rồi, đột nhiên ánh mắt hắn lơ đãng rơi xuống mặt đất.
Một gốc độc thảo vô cùng rực rỡ lập tức ánh vào bên trong mi mắt. Nó ẩn giấu tại một khe hở giữa lùm cây, đóa hoa có màu lam đậm, giống như một đóa Long Đảm (Gentiana scabra) đang nở rộ.
Đây là Long Đảm Thảo, cũng chính là một loại độc thảo rất lợi hại.
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt sợ hãi xen lẫn vui mừng, hắn nhanh chóng lấy ra một cái hộp gỗ từ bên trong túi trữ vật, rồi dùng thìa gỗ thật cẩn thận đào gốc độc thảo ấy lên, Long Đảm Thảo lập tức tản ra một tia hương khí cay đắng.
Bản thân loại hương khí này không độc, nhưng nếu hong khô Long Đảm Thảo, sau đó nghiền nát thành bột, lại trộn lẫn với bụi bách thảo, phối hợp cùng độc tố với thuộc tính tương ứng, sẽ cho ra một loại bụi độc khá mạnh.
Nếu ném loại bụi độc này lên mặt tu sĩ, thì kể cả tu sĩ Ngũ Độc môn cũng khó mà ngăn cản được. Hoàn toàn có thể dùng làm đòn sát thủ của chính mình.
Cứ như vậy, một mình Lý Thủy Đạo lướt ngang qua chốn núi non trùng điệp, cây cối xanh tươi, thân thủ mạnh mẽ đi qua đi lại nhanh như con thoi.
Trên hành trình này, tuy không cố ý tìm kiếm, nhưng vận khí của hắn lại cực kỳ không tồi, đã phát hiện được ba gốc Độc Long Thảo.
Độc Long Thảo chính là đặc sản của Độc Long lĩnh, có thể dùng để luyện chế Độc Long tán, một loại độc dược mà đám đồng tham càng yêu thích hơn Tử Độc tán.
Một luồng cảm giác mát mẻ ập tới, màn đêm đã bao phủ đại địa.
Lý Thủy Đạo cũng buồn ngủ không chịu nổi, bởi vì tình huống bất ngờ tối hôm qua, khiến cả một đêm hắn đều không chợp mắt, cứ nhỏ giọng nói chuyện cùng Nam Cung Cầm kia.
Hắn cố xốc lại tinh thần, tiếp tục chạy đi, rốt cuộc cũng đi tới một khu sơn cốc bí ẩn.
Lý Thủy Đạo vốn không biết tên của khu sơn cốc này, chỉ biết nơi đây rất gần động phủ của Độc Thủ lão nhân.
Lúc trước, khi Lý Thủy Long đang bị mấy đồng môn ức hiếp, đã gặp huynh đệ đồng tộc Lý Thủy Đạo ở nơi này.
Nơi đây có một gốc đại thụ nửa tươi nửa khô, bên cạnh gốc đại thụ ấy có một dòng suối nhỏ. Suối này không sâu, nhưng rất trong. Lý Thủy Đạo thích nuôi thả bạch hạc ở trong này, cũng thích tu luyện 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》trong nước suối, cho nên hắn cực kỳ quen thuộc với địa hình ở nơi đây.