Trong mật thất tại từ đường của Lâm gia.
Ánh nến màu đỏ chiếu rọi lên khuôn mặt trầm tĩnh của Lâm Viễn Tu cùng với mấy vị trưởng lão gia tộc.
Lâm Viễn Tu cất giọng trầm thấp mà kiên định: "Bí mật về《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》, chỉ có thể những trưởng lão như chúng ta mới biết được, các ngươi tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài. Như vậy trong đám đệ tử hậu bối của gia tộc sẽ do ai tới tu luyện môn công pháp này..."
Sau khi nghe xong câu nói này, các trưởng lão vẫn một mực im lặng không lên tiếng, chỉ khẽ gật gật đầu. Bọn họ trầm tư một lát, mới cùng nhau thương nghị ra một quyết định: truyền nhân dòng chính trong gia tộc, Lâm Duẫn Chí là người thích hợp nhất để tu luyện 《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》.
Mà muốn tu luyện 《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》, điều kiện đầu tiên là phải đạt được Bạch Cốt Huyết Nô.
Quá trình đạt được một bộ Bạch Cốt Huyết Nô tương đối rườm rà, không những phải tiêu hao lượng lớn linh tài chế tạo trận pháp, còn phải huyết tế cả ngàn sinh hồn, rồi dung nhập oán khí của ngàn oan hồn kia vào trong một cơ thể người sống, đợi đủ mười năm, lại tra tấn đối phương chết, tới lúc đó ngàn hồn bùng nổ, dung nhập cốt tủy, mới có thể thành tựu Bạch Cốt Huyết Nô.
"Huyết cốt sơ hiện, oán linh thức tỉnh, hợp tâm thần ta, thành ta chí cường..."
Cũng chính vì quá trình rườm rà như thế, Lâm Viễn Tu mới không thể không nói rõ tình hình thực tế với nhóm trưởng lão của gia tộc.
Lại nói, đúng là sau khi lão thẳng thắn thành khẩn nói rõ chuyện này với các trưởng lão của gia tộc, đã được bọn họ chấp thuận, từ đó dễ dàng có thể điều động tài nguyên bên trong gia tộc, cuối cùng còn thành công chế tạo ra Bạch Cốt Huyết Nô, nhưng cũng vì vậy mà lão đã chôn xuống một mối hoạ ngầm khiến cho cả gia tộc diệt vong.
Nói cho cùng, con người đều có tư tâm...
Tại một làng chài nhỏ có hơn ngàn người ở Thương Châu.
Đêm khuya...
Một tòa tế đàn lặng lẽ xuất hiện, đứng sừng sững ngay giữa thôn.
Cũng giống thường ngày, Hạ Nhược Tuyết ngủ say bên cạnh người nhà của mình. Nhưng tại một khắc này, quỹ tích vận mệnh của nàng lại bắt đầu thay đổi.
Lúc ấy, Hạ Nhược Tuyết mới bốn, năm tuổi đã bị tu sĩ Lâm gia lén lút ôm đi, đặt phía trên tế đàn.
Tế đàn nọ được chia làm hai bộ phận, một cao một thấp, chỗ cao đặt một tiểu nam hài là Lâm Duẫn Chí, mà chỗ thấp lại có bóng dáng của Hạ Nhược Tuyết.
Lâm Duẫn Chí còn nhỏ tuổi, không biết bí mật của gia tộc, chỉ coi nghi thức này trở thành trò chơi của đám hài đồng.
Lúc ấy, Lâm Duẫn Chí một mực chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh của Hạ Nhược Tuyết, trong lòng sinh ra một chút cảm tình mông lung.
Sáng sớm, làng chài nhỏ vẫn chìm trong yên tĩnh.
Tiểu nữ hài Hạ Nhược Tuyết lại giống như thường ngày, xoa xoa đôi mắt thức tỉnh trong ngực người nhà.
Ở trên bàn cơm, phụ mẫu và mọi người trong nhà vẫn yên lặng chuẩn bị bữa sáng cho nàng, nhưng trên mặt ai nấy đều bao phủ bởi một mảnh xám xịt nặng nề.
Ngay lúc này, cả làng chài nhỏ vốn đang bình tĩnh lại bị một tiếng kêu rên thê lương thảm thiết, đánh vỡ tất cả.
Bắt đầu từ sáng sớm, từng thôn dân già cả lần lượt ngã xuống.
Thân nhân của bọn họ vô lực mà rên rỉ, hai hàng lệ thấm ướt hốc mắt đỏ bừng.
Cảnh tượng hỗn loạn phát sinh tại làng chài nhỏ, in đậm ngay trước mắt Hạ Nhược Tuyết.
Từ ban đầu, mọi người kinh ngạc, bất lực, thậm chí còn có người bắt đầu sụp đổ, đến sau này, mọi người nâng đỡ lẫn nhau, cố gắng chống chịu, nhưng không thể ngăn cản nổi tử vong lạnh băng, một mực lan tràn.
Dần dần... Bi thương và thống khổ bao phủ cả thôn trang, mỗi một tiếng khóc than vang lên đều tượng trưng cho một con người đang vật vã đấu tranh với vận mệnh.
Tới lúc chạng vạng, Hạ Nhược Tuyết cô đơn đứng giữa một mảnh rách nát hoang tàn. Nàng đưa ánh mắt ngây thơ, đầy mong mỏi nhìn mọi người cứ lần lượt ngã xuống, trong lòng dâng trào một loại cảm giác vô lực và tuyệt vọng tới vô cùng, giống như đang bị nhốt bên trong một mảnh sương mù tối đen, không lối thoát.
Ngay tại lúc này, một vị lão giả già nua mà hiền lành đi đến bên người Hạ Nhược Tuyết.
Lão chậm rãi vươn tay tới, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng: "Đây là một trận ôn dịch đáng sợ. Từ giờ trở đi, ta nguyện ý trở thành nghĩa phụ của ngươi, về sau ngươi hãy đi theo bên cạnh ta, hài tử."
Giọng nói của lão giả ấy nhẹ nhàng mà kiên định, trong ánh mắt lão tràn ngập hi vọng và nhân từ.
Lão tên Lâm Viễn Tu, là người tiết lộ tin tức cho Lâm gia, cũng là kẻ khởi xướng nên hết thảy những chuyện này.
...
Lâm Duẫn Chí vừa kể vừa ngừng, cuối cùng cũng thuật lại được toàn bộ câu chuyện này từ đầu đến cuối...
Nghe xong chuyện đã xảy ra với làng chài nhỏ của mình, đột nhiên trong lòng Hạ Nhược Tuyết lại dâng lên một luồng cảm giác bi thương và phẫn nộ khôn cùng.
Nàng nhớ tới phụ mẫu thân nhân và huynh đệ tỷ muội của mình, nhớ lại thảm cảnh khi những con người ấy cứ từng bước từng bước ngã xuống trong tuyệt vọng.
Thống khổ và tuyệt vọng giống như thủy triều không ngừng trào lên trong lòng.
Nàng có cảm giác bản thân đang chìm trong một cơn ác mộng điên cuồng, và không cần biết làm như thế nào, mình cũng không tỉnh lại.
Ánh mắt nàng lóe lên một tia điên cuồng, chiếc mặt nạ lập tức bị kéo xuống, yêu đao trong tay lóe hàn quang, nàng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái không thể khống chế được.
"A!" Một tiếng rít gào ẩn chứa nỗi thống khổ vì bị người mà mình từng tin tưởng phản bội, cùng với thương tổn không sao bù đắp nổi vang lên.
Phốc xuy!
Một đao, hai đao… đao đao đều đâm vào trong bụng.
Lâm Duẫn Chí đang rơi vào trong ảo giác, chẳng những không cảm nhận được bất cứ thống khổ gì, ngược lại còn si ngốc, ngây ngô cười.
"Tuyết Nhi, nếu hiện giờ nàng giết hắn, chỉ khiến hắn chết đi trong sung sướng mà thôi. Hắn sẽ không cảm nhận được bất cứ thống khổ gì đâu, cứ để cho ta tới đi." Lý Thủy Đạo nhân từ nói.